Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 12: Anh ấy là chồng em (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trầm Mặc Trần nghe được

âm

thanh, buông lỏng bàn tay

đang

nắm lấy quần áo của Đào Tử, ngẩng đầu nhìn

thì

ra là thầy giáo, vì thế đứng thẳng thân mình,

không

kiêu ngạo

không

siểm nịnh nhìn thầy

nói: “Em ấy là học sinh mới đến, thuộc năm nhất lớp hai, em

đang

đưa em ấy đến phòng học.”

“À.” Thầy Dương gật đầu, nhớ tới hôm nay quả

thật



một

em học sinh mới đến, vì thế kéo Đào Tử qua, hỏi: “Bạn học

nhỏ, em là Tô Đào sao?”

Đào Tử ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hòa ái của thầy Dương gật đầu

nói: “Đúng vậy.”

“Ừm, thầy là thầy chủ nhiệm lớp của em, em kêu thầy là thầy Dương là được.”

“Dạ.” Đào Tử thanh thúy trả lời.

Trầm Mặc Trần nhìn



một

cái, xoay người

đi

về phía phòng học ở lầu

trên

của mình.

“Ai, ai, chồng ơi

anh

muốn

đi

đâu?” Đào Tử vội vàng lên tiếng hỏi.

Trầm Mặc Trần lảo đảo

một

cái, thiếu chút nữa

thì

sẫy chân, xoay người đầu đầy hắc tuyến nhìn

cô, vẻ mặt nghiêm túc

nói: “Ở trong trường học

không

được gọi

anh

là chồng!”

“Tại sao a?”

“không

có tại sao gì hết.”

nói

xong,

hắn

liền

không

quay đầu

đi

lên lầu.

Chỉ để lại thầy Dương có chút thú vị nhìn chằm chằm Đào Tử.

“Được rồi, theo thầy vào lớp thôi, chồng của em chắc hẳn là học sinh năm hai.” Thầy Dương cười tủm tỉm nắm lấy tay Đào Tử,

đi

về phía phòng học, tinh tế nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Trầm Mặc Trần

một

chút, chắc đó chính là nam sinh

nhỏ



côVương vẫn khen

không

dứt miệng.

“Em

không

thể học cùng

một

lớp với chồng em sao?” Đào Tử ngẩng khuôn mặt

nhỏ

nhắn tròn tròn, vẻ mặt tò mò nhìn thầy.

“không

thể, khác năm

không

thể ở cùng

một

lầu.”

“Nhưng mà lúc em học ở nhà trẻ, đều là cùng

một

lớp với

anh

ấy a.” Trong lòng Đào Tử có

một

chút nho

nhỏ

buồn bực, vốn nghĩ tới đến tiểu học

sẽ

giống với nhà trẻ, có thể cùng

một

lớp với Trầm Mặc Trần, ngồi cùng

một

bàn, nhưng mà bây giờ nhìn ra, học tiểu học cũng

không

có gì tốt cả.

“À......” Thầy Dương cúi đầu còn nhìn khuôn mặt trắng nõn

nhỏ

nhắn hết sức nghiêm túc của Đào Tử, kỳ quái

nói: “Em vì sao gọi cậu ấy là chồng?”

anh

ta nhớ



lúc trước



Vương còn cùng

anh

ta oán giận,

nói

lớp của





một

nam sinh

nhỏ

rất đẹp trai, thành tích đứng thứ nhất, chính là

không

thích

nói

chuyện với bạn học, đối với mọi người cũng có chút xa cách, vô cùng

không

thích học giờ thể dục, luôn nghĩ đủ loại biện pháp để xin phép nghỉ tiết thể dục,

thật

có chút bất đắc dĩ.

“Mọi người đều

nói

anh

ấy là chồng em.” Đào Tử vươn bàn tay

nhỏ

bé mập mạp ra đếm: “Ba em, mẹ em, cha nuôi, mẹ nuôi, bà Tôn, bà Lí, ông Vương, còn có......”

“Đính hôn từ

nhỏ?” Thầy Dương sờ sờ mái tóc mềm của

cô, đánh gãy lời

nói

của

cô.

“Cái gì là đính hôn từ

nhỏ?”

“Đó là......”

Vừa lúc này hai người cũng

đã

đến phòng học của năm nhất lớp hai, thầy Dương nhìn Đào Tử, cười tủm tỉm

nói: “Về sau

sẽgiải thích cho em,

hiện

tại trước vào lớp học cùng thầy báo tên.”

“Dạ!” Đào Tử gật đầu, ngoan ngoãn

đi

theo thầy Dương vào phòng học.

“Xin chào các em học sinh!”

“Xin chào, thầy!”

một

đám bạn

nhỏ

ngồi ở trong phòng học đứng lên lớn tiếng

nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »