Chương 115: Mang vợ đi thi 3

Xe đến N thị đại khái mất ba giờ, xe

đi

được nửa đường

thì

đa số hơn nửa người

trên

xe đều mơ màng ngủ thϊếp

đi, Quả Đào cuối cùng cũng

không

chống cự nổi vì mệt mỏi do dậy sớm liền ngã đầu dựa vào đầu Thẩm Mặc Trần mà ngủ theo.

Ngoài cửa sổ, cảnh vật

trên

đường cao tốc vẫn như xưa, bảy, tám giờ sáng ánh mặt trời soi rọi tên mặt hồ bên đường cao tốc, gió

nhẹ

thổi, sóng

nhẹ

gợn lăn tăn

trên

mặt hồ.

Đến N thị

đã

là hơn chín giờ sáng, xe vừa mới ngừng lại ổn định, Thẩm Mặc Trần theo phản xạ mà mở hai mắt, vừa mới

nhẹ

động người

thì

Quả Đào cũng thức giấc ngáp

một

cái rồi hỏi “ Tới rồi ạ?”

“Ừ.” Thẩm Mặc Trần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ

một

chút,

đã

vào nhà ga N thị, hành khách

trên

xe cũng bắt đầu lục tục đứng dậy, lấy hành lý chuẩn bị xuống xe.

Quả Đào nhìn cậu, tiếp tục ngã đầu dựa vào vai Thẩm Mặc Trần, mơ màng

nói

“ Để em ngủ thêm chút nữa….”

“Sao thế? Khi nãy còn vội vả chạy

đi

soát vé mà bây giờ lại

không

muốn xuống xe?” Thẩm Mặc Trần nâng mày nhìn cái đầu bù xù của ai đó

đang

dựa vào vai mình, buồn cười trêu chọc



nhóc.

“Ai nha,

thì

như lời

anh

mới

nói

đó, lúc xuống xe là

sẽ

rất đông người, khẳng định là

anh

cũng

sẽ

ngồi

trên

này đợi người ta xuống hết, rồi mới là người cuối cùng xuống xe

đi, giống như mỗi buổi sáng lúc tan học

anh

đều là ngồi trong lớp chờ người ta

đi

về hết

anh

mới chậm rãi ra sau cùng đó chi.”

“không

tệ, bây giờ còn biết

một

hiểu ba nha.”

“Đó là em

không

có ngốc, em rất thông minh nha.” Quả Đào nhắm mắt lại, đắc ý vô cùng mà trả lời.

“Ừ.” Thẩm Mặc Trần

không



nói

tiếp với



nữa, mà chỉ dựa vào ghế xe, an tĩnh mà mình Quả Đào

đang

dựa vào vai mình.

Chờ đến khi người

trên

xe xuống gần hết, Thẩm Mặc Trần mới

nhẹ

đẩy bả vai Quả Đào, sau đó đứng dậy, đem hành lý ở kệ

trên

đầu lấy xuống, ý bảo Quả Đào theo cậu xuống xe.

Quả Đào nhịn

không

nổi, mở miệng ngáp to

một

cái trào cả nước mắt mới chịu

đi

theo Thẩm Mặc Trần

đi

xuống.

Ngoài nhà ga có trạm xe điện ngầm, giáo viên hướng dẫn

đang

điểm danh, nhìn đến Thẩm Mặc Trần,

không

yên tâm mà hỏi hai người bọn họ, hỏi “ Thẩm Mặc Trần, em chắc chắn là

không

đi

cùng với mọi người sao? Tuy là nơi thi

không

cùng địa điểm, nhưng cũng là gần nhau, nhà nghỉ cũng

đã

bố trí rất tốt, hai em

đi

riêng như vậy, tôi rất

không

yên tâm.”

“không

cần đâu ạ.” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt trả lời “Ba của em

đang

có buổi hội thảo ở đây, ba bảo chúng em đến N

thì

thì

gọi taxi đến chỗ ba, nhà trọ ba em cũng chuẩn bị sẵn rồi ạ.”

“thật

không, vậy là tốt rồi. Đừng quên thời gian thi ngày mai, mang giấy tờ đầy đủ, chăm sóc bạn

nhỏTô Đào

thật

tốt đấy.” Giáo viên hướng dẫn lúc này mới yên tâm gật đầu, vừa

nói

vừa vẫy

một

chiếc taxi, nhìn hai bạn

nhỏ

lên ra,

nói

địa chỉ rồi mới yên tâm, xoay người thu xếp cho các bạn học khác.

Quả Đào ngồi trong xe nhìn dòng xe cộ như nước chảy bên ngoài, các cao ốc san sát với nhau, những cây ngô đồng cành lá xum xuê, Quả Đào nhìn đông nhìn tây ….

“Hai đứa vẫn còn là học sinh

đi?” Bác tài xế vui tươi hớn hở rảnh rỗi đến chán tùy tiện khơi chuyện.

“Dạ.” Thẩm Mặc Trần nhìn bác tài qua kính chiếu hậu, trả lời rất hờ hững.