Chương 105: Thư tình 5

“Đào Tử, con sao vậy?” Mẹ Tô tò mò nhìn con

gái

mình, sau khi ăn xong cơm chiều, Đào Tử

thật

khác thường,

không



đi

theo vào phòng Thẩm Mặc Trần làm bào tập, mà lại cứ lẽo đẽo theo sau mình khắp nơi,

không

nừng than ngắn thở dài.

“Con hình như lại chọc Thẩm Mặc Trần giận nữa rồi...”

“Đó

không

phải chuyện thường sao?” Mẹ Tô cười tủm tỉm mà nhìn



nhóc

nói

“ Từ

nhỏ

đến lớn, số lần nó

không

thèm để ý đến con, mẹ dùng đầu ngón tay đếm cũng

không

hết được,

không

có sao đâu, qua hai ngày rồi lại như cũ thôi.”

“Chỉ là lần này

không

giống như vậy...” Quả đào

nhỏ

dẫu môi, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn mẹ mình.

“Sao lại

không

giống?” Mẹ Tô khó thấy được bộ dáng nghiêm túc như vậy của con

gái, trái tim hóng hớt

không

khỏi được nhóm lửa lên.

“Chính là...Chính là....” Quả đào

nhỏ

ngượng ngùng mình xoắn ngón tay, ấp úng

không

biết nên giải thích như thế nào “Chính là... Hôm nay con nhận được

một

bức thư tình....Sau đó Thẩm Mặc Trần cũng biết...Nhưng mà từ đầu

anh

ấy

không



không

vui, chỉ là

không

hiểu vì sao, sau khi

anh

ấy giải thích nội dung trong thư xong, liền bắt đầu

không

để ý đến con nữa.”

“Thư tình?” Mẹ Tô nhất thời

không

kiềm được, vẻ mặt quá mức hoảng

sự,

thật

sự

dọa quả đào

nhỏ

rồi.

“Ách...Khụ khụ....” Mẹ Tô nhanh điều chỉnh tâm trạng, vẻ mặt

yêu

hiền lành đầy

yêu

thương nhìn con

gái

cưng

nói

“Cái đó...Con chắc chắn là

không

lấy nhầm thư người khác gửi cho Thẩm Mặc Trần chứ?”

“Con bộ là

không

có giá như vậy sao mẹ?” Quả đào

nhỏ

liếc mẹ trắng mắt, lấy bức thư từ cặp ra, đưa cho mẹ,

nói

“ Nè, mẹ xem

đi

a,

trên

đây có viết người nhận là Tô Đào nè.”

“À, à....!” Mẹ Tô lại gật đầu lia lịa, cầm bức thứ màu xanh nhạt trong tay,

đang

định mở ra,

thì

như lại nhớ đến cái gì đó, nhìn qua quả đào

nhỏ,

nhẹ

giọng hỏi “Mẹ có thể mở ra được

không?”

“Đương nhiên là có thể ạ.” Quả đào

nhỏ

dùng sức gật đầu

thật

mạnh.

“Ừm...” Mẹ Tô mở thư ra, lấy tấm thiệp bên trong đọc kỹ, vừa gật đầu vừa khen ngợi “Viết rất tốt a, chữ cũng đẹp, nội dung động lòng người, có điều nên

nói

lại, Đào Tử, con xem có hiểu

không?” Mẹ Tô đầy hồ nghi nhìn con

gái

mình.

“Mẹ....” Gáy ót quả đào

nhỏ

rịn mồ hôi hột to như hạt đậu,



có chút bất lực nhìn mẹ mình

nói

“Con vừa rồi

không

phải

đã

nói

sao, Thẩm Mặc Trần

đã

giải thích nội dung

trên

đó cho con hiểu rồi.”

“A? Vậy nó

nói

sao?” Mẹ Tô cầm lá thư

đi

đến phòng khách, ngồi xuống sô pha, sau đó vỗ vỗ bên cạnh mình, ý bảo quả đào

nhỏ

cũng ngồi xuống.

Quả đào

nhỏ

mò đến, đem những lời của Thẩm Mặc Trần

nói

lại nguyên văn cho mẹ nghe.

“Ừm.” Mẹ Tô cười tươi rói gật đầu “ Trần Trần so với con thông minh hơn nhiều.”

“Mẹ....Mẹ chắc chắn là mẹ ruột của con

không

vậy?” Quả đào

nhỏ

mang vẻ mặt đầy ai oán nhìn mẹ mình, từ

nhỏ

đến lớn, mẹ khen Thẩm Mặc Trần

không

dứt miệng, bất kể là chuyện gì

đi

nữa cũng mang mình ra so sánh với

anh

ấy, Thẩm Mặc Trần kia tuyệt đối chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, lớn lên tốt mã, học hành giỏi giang, lại nghe lời hiếu thuận, cũng

không

đánh nhau,

không

lướt web lung tung,

không

đi

chơi, cũng

không

làm ba mẹ phiền lòng, nếu

không

phải bởi vì Thẩm Mặc Trần ở sát vách nhà mình

thì

mặt hàng này

không

chừng mẹ



sẽ

mở miệng khen mãi.

“không

phải, lúc mẹ mua đồ ăn, người ta tặng kèm đấy.” Mẹ Tô liếc



nhóc

một

cái, trả lời thế đấy.

“....”

“Đào Tử, con nhận được thư tình, chứng tỏ con

đã

trưởng thành, bắt đầu hấp dẫn ánh mắt người khác phái, đây là chuyện tốt, nên vui.”Mẹ Tô nhìn quả đào

nhỏ

bị mình đả kích giống như quả cà tím, héo queo, nhanh

nói

thêm “ Con nên phân tích



sức hấp dẫn của mình là gì, nếu là phẩm chất, đức hạnh tốt,

thì

còn nên giữ tấm lòng thiện lương, giúp người khác thay đổi tác phong, nếu là con học tập giỏi

thìcon nên dẫn đầu

đi

trước, tiếp tục nâng cao thành tích, nếu tính tình con tốt, vậy

thì

con nên giữ gìn tính tình của mình,

không

cần giống với mấy



nữ sinh khác tức giận lung tung, tùy hứng như vậy, nếu hình tượng của con tốt, con nên giữ gìn

sự

sạch

sẽ

của mình, dừng như lúc

nhỏ

làm bài tập mà tay dính đầy mực.”

“A...” Quả đào

nhỏ

cái hiểu cái

không

gật đầu, nghĩ nghĩ

nói

“Con cảm thấy con vẫn giống như trước, giống như

không

có chỗ nào đặc biệt cả.”

“Mỗi người là đặc biệt, quả đào của mẹ là đặc biệt đáng

yêu!’ Mẹ Tô ngọt ngào cười nhìn quả đào

nhỏ, ôm láy bờ vai

cô, hôn

một

cái lên gương mặt mũm mĩm của



nhóc.

“Ha ha..” Quả đào

nhỏ

ngẩng đầu cười ngây ngô nhìn mẹ.