Này này, đây là trường học đấy,
không
coi ai ra gì, ôm ôm ấp ấp như vậy,
thật
sự
không
sao chứ?
Quả đào
nhỏ
dùng ánh mắt hỏi cậu.
Vẻ mặt Thẩm Mặc Trần lại chẳng có chút để tâm nào, hối
cô
“Mau xem
đi.”
Quả đào
nhỏ
đành phải mở lá thư, bên trong chưa
một
tấm thiệp xinh đẹp, mượt mà, in hoa văn chìm mà xanh nhạt, bên
trên
là nét chữ cẩn thận, xinh đẹp, lả lướt như mây bay, mạnh mẽ như rồng, vừa nhìn
đã
biết là do nam sinh viết ra.
Chỉ thấy
trên
thiệp viết là
“Thế gian vạn vật đều có thời hạn
Có sinh có tử.
Có buồn có vui
Khi hoa ở, lúc hoa tàn
....
....
Có khi động tình.”
trên
thiệp chỉ viết mấy câu như vậy,
không
có mở đầu,
không
có chữ ký, quả đào
nhỏ
cầm trong tay lật qua lật lại, trừ bỏ ngửi được mùi thoang thoảng cỏ xanh ra
thì
cũng
không
có gì khác.
“Cái này...Là có ý gì á?” Quả đào
nhỏ
mở to đôi mắt trong veo, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, cái này là thư tình sao, thư tình này viết có vẻ cao thâm quá?
“....” Thẩm Mặc Trần có chút cạn lời nhìn quả đào
nhỏ
nhà mình, trong lòng
âm
thầm thương tiếc cho người viết thư tình này, đây
thật
sự
là đàn gảy tai trâu mà!
“anh
xem cũng
không
hiểu á?” Quả đào
nhỏ
nhìn Thẩm Mặc Trần cả buổi
không
nói
gì, đoán mò.
“.....Trước là mấy câu trong kinh phật.” Thẩm Mặc Trần nhận lấy tấm thiệp trong tay quả đào
nhỏ, nhìn chữ viết mạnh mẽ có lực kia, nhàn nhạt
nói
“ Câu cuối cùng là viết cho em.”
“Có khi động tình?” Quả đào
nhỏ
rất buồn bực nhìn bốn chữ đấy.
“Ừ...Ý của cậu ta là
đã
động lòng với em,
sự
vật
trên
đời nay tất cả đều tự nhiên, sống hay chết, đau thương buồn khổ, vui sướиɠ, hay hoa nở, hoa tàn, đều là tự nhiên, mà cậu ta đối với em động lòng cũng là đều tự nhiên....” Giọng
nói
trầm thấp của Thẩm Mặc Trần lẫn trong tiếng gió chậm rãi chui vào tai quả đào
nhỏ, giọng điệu bình tĩnh có chút nhạt nhẽo mà lại ấm áp thấm lòng người, trong lúc lơ đãng
đã
nhẹ
nhàng đâm vào trái tim bé
nhỏ
của quả đào.
rõ
ràng là
anh
ấy giải nghĩa thư tình của người khác, vì cớ gì mà mình lại có cảm giác trái tim nhảy thình thịch
không
yên, tựa như những lời này là do
anh
nói
với mình?
“Sao vậy, sao em lại ngẩn ra thế?” Thẩm Mặc Trần tháy đôi mắt trong suốt của quả đào
nhỏ
nhìn mình chăm chăm
không
chớp, trắng đen
rõ
ràng nơi đáy mắt có mê hoặc cùng tình ý.
“không
có gì...” Quả đào
nhỏ
khôi phục tinh thần, nhìn tấm thiệp trong tay cậu,
nhẹ
nhàng thở ra,
nói“vốn dĩ xem xong
đã
không
hiểu gì, nghe
anh
giải thích ý nghĩa như vậy, liền cảm thấy lời văn
thật
đẹp....”
“Hừ...” Thẩm Mặc Trần liếc mắt nhìn
cô
nàng, đem thiệp trong tay nhét trở lại tay
cô, tự mình
đi
thẳng đến nhà chứa xe.
Ai? Này là sao đây? Vừa rồi
không
phải còn tốt sao, như thế nào lại nổi giận rồi?
Quả đào
nhỏ
cầm tấm thiệp trong tay, vẻ mặt mê mang nhìn bóng dáng Thẩm Mặc Trần rời
đi, qua hồi lâu mới phản ứng “Ai,
anh
đi
từ từ chờ em với á,
đi
nhanh như vậy làm gì,
anh
sao lại
không
vui như thế á?”
Lúc ăn cơm chiều, Mẹ Tô phát
hiện
giữa con
gái
và con rể (tương lai) có gì đó
không
đúng.
Thẩm Mặc Trần chỉ lo vùi đầu ăn cơm, hờ hững với quả đào
nhỏ, mà vẻ mặt quả đào
nhỏ
rất đáng thương nhìn Thẩm Mặc Trần,
không
ngừng gắp đồ ăn vào chén cho cậu, mà còn hai mắt luôn nhìn cậu, mà cậu
thì
trước sau gì cũng
không
đưa mắt nhìn lấy
cô
nhóc
một
cái nào.“Ai....” Đây là lần thở dài thứ ba mươi bốn trong buổi tối hôm nay của quả đào
nhỏ.
“Đào Tử, con sao vậy?”