Đào Tử sinh ra vào
một
mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử nằm ở
trên
giường bệnh yếu ớt nhìn ba Đào Tử, rưng rưng nước mắt
nói: “ Ba đứa
nhỏ, em muốn ăn đào......”
một
câu
nói
là cho người đàn ông cao
một
mét tám gấp đến độ vò đầu bứt tóc, “Mẹ đứa
nhỏ, mùa đông năm nay rất lớn,
anhđi
đâu mua đào cho em a?
không
bằng em ăn táo
đi
anh
có thể nhờ bác
anh
ở dưới quê mang
một
ít lên đây cho em.”
Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài
một
tiếng, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm đứa trẻ mới được sinh ra
không
lâu, vẫn còn nhiều nếp nhăn, suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát kiên quyết
nói: “Nếu
không
con
gái
em liền gọi là Đào Tử
đi.”
Mẹ Đào Tử vừa dứt lời, ba Đào Tử vài ngày nay vẫn
không
có ngủ đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, nhìn bộ dáng giống như sói đói của vợ mình
đang
nhìn chằm chằm con
gái, bỗng cảm thấy sợ hãi bà thừa dịp mình
không
chú ý, vụиɠ ŧяộʍ đem con
gái
trở thành quả đào
một
ngụm cắn.
Vì thế, Đào Tử dưới
sự
bảo vệ của ba Đào Tử
đang
kinh hồn bạt vía,
trên
người an toàn
không
có bất cứ dấu răng nào.
Đào Tử tên
thật
gọi là Tô Đào, sau khi lớn lên
cô
không
chỉ
một
lần cảm thấy may mắn, may mắn mẹ mình
không
có gả cho người họ Hoàng hoặc là họ Dương, bằng
không
cô
sẽ
kêu là Hoàng Đào (quả mơ) hoặc là Dương Đào (trái khế), đương nhiêncô
lại càng cảm thấy may mắn là lúc ấy mẹ của mình
không
có
nói
muốn ăn sầu riêng, bằng
không
phỏng chừng tên
hiện
tại của
cô
sẽ
là Tô Lưu Liên (Tô Sầu Riêng).
Quả
thật
bộ dáng của Đào Tử cũng giống như tên của
cô,
một
khuôn mặt
nhỏ
nhắn trắng trắng mềm mềm, đôi môi
nhỏ
bé hồng hồng, làm cho ai ai cũng
yêu
mến, khi mẹ Đào Tử ôm
cô
xuất viện về nhà, gặp được hàng xóm láng giềng,
không
có aikhông
khen ngợi bộ dáng xinh xắn của
cô, mọi người còn
nói
đùa về sau kêu con trai của mình đến lấy
cô
làm vợ.
Mẹ Đào Tử biết bọn họ là
đang
nói
giỡn, cho nên cũng theo đó cười cười, vui tươi hớn hở
nói: “Được, vậy ở lễ mừng năm mới tới nhà chúng tôi đưa sính lễ
đi.”
Người
nói
vô tâm, người nghe hữu ý.
Đến đêm ba mươi, thế nhưng lại có người mang theo quà tết lôi kéo con, đến nhà Đào Tử đưa sính lễ.
Người này chính là mẹ của Trầm Mặc Trần - Nguyệt Vi.
Lúc đó Trầm Mặc Trần vừa tròn hai tuổi, lộ ra khuôn mặt
nhỏ
nhắn tròn tròn, đôi mắt to long lanh, diện mạo lúc đó
đã
có mang theo vài phần kiêu ngạo, ở tiểu khu của bọn họ là tiểu soái ca nổi tiếng,
không
ít hàng xóm láng giềng muốn lừa gạthắn
về nhà làm con rể, chẳng qua là tính tình của tiểu tử kia
không
được tốt lắm, dáng vẻ xa cách đối với những người lớn thích trêu ghẹo
hắn, khiến cho người khác cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Chính là khi thấy hai người bọn họ đến nhà mình đưa sinh lễ, cũng làm cho mẹ Đào Tử giật mình.
Trong nhà có bảy bác
gái
tám dì ngay cả ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại của Đào Tử năm nay đều ở nhà
cô
mừng năm mới, nghe
nói
có người đến đưa sính lễ, nhanh chân nhiệt tình đem người đón vào.
Trầm Mặc Trần giơ cao chiếc cằm
nhỏ, mười phần kiêu ngạo
đi
theo phía sau Nguyệt Vi cùng nhau tiến vào nhà Đào Tử, tuy rằng
hắn
còn
không
biết chính mình cuối cùng đến đây là để làm gì.
“Mẹ Trần Trần,
cô
thật
là quá khách khí, tôi lúc đó chẳng qua là thuận miệng
nói
đùa.” Mẹ Đào Tử lôi kéo Nguyệt Vi
đi
vào nhà,vội vàng bưng trà rót nước, có chút xấu hổ bất an nhìn bà.
Nguyệt Vi cầm chén trà nóng hổi, vẻ mặt đầy ý cười
nói: “Tôi a, vẫn luôn muốn có
một
đứa con
gái, Đào Tử nhà chị bộ dáng đáng
yêu
như vậy, dứt khoát phải trở thành vợ của Trần Trần nhà tôi, đây cũng
không
phải là
nói
đùa.”
“Ách......” Mẹ Đào Tử quay đầu nhìn ba Đào Tử, lại phát
hiện
ba Đào Tử đúng lúc đó vẻ mặt đầy nghi vấn nhìn bà.
“Oa!!!” Tiếng khóc vang dội của Đào Tử từ trong phòng truyền ra, đoán chừng là vừa tỉnh ngủ muốn tìm sữa uống.