Chương 4.1

“Được rồi, nếu Tiểu Sơn ca ca nói mình không phải là đĩ da^ʍ vậy chàng hãy chứng minh cho ta xem đi.” Lâm Vu Hoài cười như không cười nhìn chằm chằm thân dưới của Lý Sơn.

Chiếc quần bị cởi khóa kéo đã bị Lâm Vu Hoài kéo xuống mắt cá chân, kéo theo cả chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác có mụn vá làm lộ ra cặp mông tròn trịa.

Lý Sơn vừa sợ hãi vừa mờ mịt hỏi: “Chúng minh, chứng minh cái gì?”

“Chứng minh là dương vật của Tiểu Sơn ca ca không cứng lên thì em sẽ tin Tiểu Sơn ca ca không phải là đĩ da^ʍ.” Lâm Vu Hoài nói xong, tri kỷ búng vào dương vật đang nhô lên trong qυầи ɭóŧ để Lý Sơn hiểu được dương vật là cái gì.

Cơn đau nhẹ truyền đến khiến Lý Sơn vô thức che lại thân dưới. Cậu đứng đó suy nghĩ một lúc rồi nói với Lâm Vu Hoài: “Vợ ơi, mẹ nói không được để người khác tùy tiện xem chỗ này của ta.”

Lâm Vu Hoài lập tức thu lại biểu cảm: “Vậy à, thế Tiểu Sơn ca ca còn nhớ rõ đêm này mẹ nói gì không?”

Lý Sơn hoàn toàn không biết Lâm Vu Hoài làm thế nào mà biết được cuộc nói chuyện giữa cậu và mẹ, cậu hổi tưởng trong chốc lát rồi nói: “Mẹ nói phải nghe lời vợ, phải chủ động một chút.” Vì sợ mình bỏ sót nên cậu còn lặp lại một lần nữa, không sai, mẹ đã nói những điều này.

Mặt Lâm Vu Hoài vẫn không có biểu cảm: “Nếu Tiểu Sơn ca ca không quên, vậy là do Tiểu Sơn ca ca không thích em nên mới cố ý không nghe lời em nói đúng không?”

Lý Sơn vội vàng lắc đầu nói: “Không, không phải, nhưng mẹ đã nói là không thể cho người khác xem.”

Cậu còn chưa nói xong, Lâm Vu Hoài đã cắt ngang lời cậu nói, hắn cúi đầu sờ gáy Lý Sơn vuốt ve gáy cậu, trên mặt lộ vẻ bất mãn: “Hiện tại em đã là vợ của Tiểu Sơn ca ca rồi mà, đến cả em cũng không thể xem sao? Xem ra Tiểu Sơn ca ca không thích em chút nào. Em vẫn nên rời đi thì hơn.”

Lý Sơn vừa nghe vợ nói muốn rời đi thì không quan tâm đến những lời Trương Quế Hoa nói trước đây nữa, cậu cầm hai bên qυầи ɭóŧ rồi kéo nó xuống, dương vật cứng đến sưng to lập tức nhảy ra ngoài.

“Vợ ơi, nàng đừng đi, nàng có thể xem, có thể xem.” Lý Sơn sợ vợ đi mất, cậu túm chặt tay Lâm Vu Hoài không bỏ.

Lâm Vu Hoài cố ý muốn Lý Sơn nhớ kỹ giáo huấn, hắn kéo tay Lý Sơn ra, hai tay ôm ngực lùi lại phía sau mấy bước, lạnh lùng nói: “Lần này Tiểu Sơn ca ca không nghe lời thì lần sau cũng sẽ không nghe lời. Vì vậy, em phải phạt Tiểu Sơn ca ca một hình phạt nho nhỏ để Tiểu Sơn ca ca nhớ và không phạm sai lầm nữa. Tiểu Sơn ca ca có đồng ý nhận phạt không?”

Lý Sơn rất sợ hãi khi thấy Lâm Vu Hoài rút tay ra, lùi lại mấy bước, còn nghe thấy vợ hỏi mình có đồng ý không. Cậu vội vàng bước tới, cẩn thận nắm lấy cánh tay Lâm Vu Hoài, gật mạnh đầu nói: “Ta đồng ý ta đồng ý, chỉ cần nàng đừng bỏ ta, ta bằng lòng hết.”

Sắc mặt Lâm Vu Hoài lập tươi tắn lên, mỉm cười kéo Lý Sơn đến cạnh thau tắm và nói: “Em làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho Tiểu Sơn ca ca thôi, nếu Tiểu Sơn ca ca đồng ý thì em phạt anh nặng, Tiểu Sơn ca ca, anh vịn tay vào thau tắm đi, lần này em chỉ đánh năm cái vào mông thôi.”

Lý Sơn vừa nghe thấy mình sẽ bị đánh mông thì vội vàng cố gắng che kín mông lại, cậu thăm dò hỏi: “Vợ ơi, có thể không đánh không, lần sau ta chắc chắn sẽ không tái phạm.”

“Được, nếu Tiểu Sơn ca ca không muốn thì em sẽ không ép, ngày mai em sẽ nói với thím Trương là Tiểu Sơn ca ca không muốn em làm vợ của anh, chúng ta vẫn nên kết thúc tại đây.”