Chương 7: Ôi Chao, Lại Một Linh Hồn Nữa, Ta Phải Tung Chiêu Đối Phó Hen! (1)​

Một tiếng la hét thất thanh: "Á" vang lên làm náo loạn cả bọn thị vệ và Tiểu Tẫn, bọn họ bước đi thật nhanh trong sự lo lắng và cảm thấy có gì đó kì lạ đang xảy ra.

Bóng người hoàng đế đã biệt tích, chỉ thấy dưới nước có động tĩnh lạ thường: Nước văng bọt tứ tung y như có người xuống hồ Linh Hành tắm mát.

"Không xong rồi! Người đâu! Mau gọi quân tới hộ giá, hoàng đế đang ở dưới đó!" Tiểu Tẫn nói.

Bọn lính canh vội truyền người, cấp tốc cứu viện.

* * *

"Bản tin thời sự hôm nay cho thấy có hiện tượng lạ đang xảy ra trên đầu của người"

"Cái bản tin này nói móc mình hay gì?" Anh vội vã tắt điều khiển, nằm bẹp xuống giường, ôm con bò sữa đáng yêu, có gì lạ đâu? Con trai chẳng lẽ không thích bò chăng?

Bỗng,

Ngoài trời đổ mưa xối xả, anh lại vội vã cúp điện, năm thin thít trong chăn ấm mà lướt facebook, tay cầm bịch bỏng ngô nóng hổi ngon tuyệt, nhấm nháp mấy miếng cho sướиɠ miệng.

"Ôi giời, thời tiết kiểu này sao đi dã ngoại được đây?" Anh chán nản nói.

Anh hiện chỉ là một kẻ thất nghiệp muốn kiếm chút tiền mưu sinh trong xã hội, nhà cửa thì tan tành không nói nên lời, bày đồ đạc lộn xà lộn xộn, quần áo còn bốc mùi, eo!

Chẳng hiểu sao trong môi trường này anh lại sống được nữa!

"Ting.. toong.." Chuông điện thoại reo lên bất ngờ làm anh giật thột.

Anh chán nản than chính bản thân mình nhưng cũng lấy làm tò mò về người đã gọi điện thoại cho anh, cũng như bao cuộc gọi khác, anh nhấc máy lên, vẫn còn đang mơ màng ngủ, mắt nhắm mắt mở.

"A lố, tôi nghe.." Anh lặp lại câu nói mấy lần mà vẫn không nhận được câu trả lời, anh tức giận, nhìn thẳng vào chiếc điện thoại.

"Này, có.." Anh chưa kịp mở mắt thì đã bị hút vào trong chiếc điện thoại.

Không khí, cảnh vật vẫn ở nguyên chỗ cũ, không thay đổi, chỉ có căn phòng va thiếu vắng bóng người năm nào.

"Má ơi! Lại chuyện quái quỷ thần ma dị biệt gì nữa đang diễn ra đây? Nào, tỉnh dậy đi, chỉ là mơ thôi mà lịa!" Anh nghĩ thầm trong đầu nhằm lấn át nỗi sợ hãi trong thâm tâm của anh.

Anh không hiểu vì sao chiếc điện thoại của mình lại thần kì đến mức chủ nhân bị hút vào trong, chắc là điện thoại này có ma lực thần bí cổ xưa a!

Đối phó với tình cảnh hiện giờ đi nào!

Như thời gian trôi nhanh hơn cả tỷ giây, cả tỷ tiếng đồng hồ, cái chớp mắt đã khiến anh đứng giữa không trung thời cổ đại.

Anh ngắm nhìn nơi đây với vẻ đẹp không tài nào tả nổi hết sự tráng lệ, phồn hoa của nó và nếu có máy ảnh thì anh cũng muốn seo phì vài cái cho đã để về còn khoe với bạn bè cho bỏ tức.

Anh thấy lạ lẫm vì minh cứ đứng giữa không trung này hàng bao nhiêu phút mà không rơi, anh thấy rất lạ, một con chim bay đến gần, hất cánh về phía anh, thế là anh bị quăng xuống.

Cứ ngỡ anh sẽ chết nhăn răng ra trong khi cười tươi nhưng đâu dễ thế!

Một hiện tượng kì dị tiếp diễn sau sự quái đản đó, một vệt sáng xé rách bầu trời phẳng lặng, đen tối, mù mịt, vệt sáng nhanh như chớp đã biến mất trong vòng chưa tới một giây.

* * *

Quân tiếp viện đã tới, nỗ lực tìm hoàng đế bằng mọi cách.

Tiểu Tẫn chỉ huy hàng loạt binh lính cấp tốc tìm kì được hoàng đế, kẻ thì lặn xuống hồ, kẻ thì tham sống sợ chết, không dám đi, trốn việc đã được giao phó.

Có biến. Ohng màu đỏ tươi như máu, e là có điều không lành đang xảy ra, hắn vội báo với thái hậu chờ lệnh rồi làm.

Thái hậu đang ở Triều Hoa cung liền cùng các cung nữ và người hầu đến xem xét tình hình, miệng bà lẩm bẩm mấy chữ: Quy nhi đầy thương xót.

"Các người không được phép xuống đó, để ta đích thân đi tìm nó."

"Thái hậu ơi thái hậu, người đã không còn nhanh nhẹn như hồi xưa nữa rồi, nay thân thể đã yếu, người còn mạo hiểm, không sợ tính mạng chăng? Thái hậu, người vẫn nên bảo trọng ngọc thể!" Tiểu Tẫn nói nịnh nọt, hắn nói rất giỏi như cho người một mớ hạnh phúc vô bờ.

Nước càng nổi bọt nhiều hơn, màu đỏ lại chuyển sang màu nâu sẫm thần quái, có một người hình như đang giãy giụa trong đó.

"Nhìn kìa! Nhìn kìa!"

Hoàng đế từ trong hồ chui lên, ngụp xuống bất thường, sắc mặt chuyển xanh, nếu không có ai xuống cứu liền sẽ bị chết.

"Ai, ai đi cứu nó đi chứ? Các người đứng đó làm gì? Tiểu Tẫn, Tiểu Tẫn, mau, mau cứu Quy nhi nhanh lên!" Thái hậu tức giận.

Tiểu Tẫn thì làm gì mà có cái gan đấy cơ chứ. Hắn chỉ lo cho bản thân thôi còn người khác không lo cũng chẳng chết ai.

"Việc này.."

Khi mọi người chưa kịp chú ý, Mộc An An từ đâu nhảy xuống hồ, lại tiếp tục cứu hoàng đế lần thứ hai, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế? Lần nào cũng là cô ta chứ không phải ai khác.