- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Ngọc Luyến Tâm Hồi
- Chương 6: Cảm Giác Rợn Người
Ngọc Luyến Tâm Hồi
Chương 6: Cảm Giác Rợn Người
Vậy là bây giờ hoàng đế không còn là hoàng đế nữa mà ngài là một đứa trẻ con chưa trưởng thành, ít nhiều thì cũng không biết lo việc chính sự, lo việc dân, việc nước, huống chi còn lo.. việc hậu cung?
Mải nói chuyện với nhau mà hai người không biết đã quá xế chiều, hoàng đế giả này cuối cùng cũng phải về tẩm cung nghỉ ngơi còn Mộc An An thì ở lại lo cho việc sau này và cả trận gió lạ lùng ấy, pháp sư triều đường đã nói rõ rằng không có hiện tượng gì xấu, vậy chẳng lẽ trận gió đó là tốt chăng? Nó có điềm báo gì đây?
Đêm đến cũng thật nhanh, nước trong hồ Linh Hành có động tĩnh lạ kì, nó chuyển từ màu xanh nhạt sang màu tím đậm, cá trong hồ cũng bất chợt chết hết, mốc mùi tanh nồng nặc.
Cái mùi ấy mà để lão công công mắc dịch ngửi thấy là đảm bảo trăm phần trăm những nô tài trông coi hồ sẽ bị ăn mấy gậy cho xem.
Có động tĩnh lạ hơn là chỉ cần bỏ thứ gì đó xuống hồ là sẽ nó sẽ bị đốt thành tro tàn! Không nghe nhầm chứ? Nước cũng có thể đốt được sao?
Tử Thắng dìu hoàng đế giả vào tẩm cung, xoa bóp cơ thể cho người thư giãn, vừa bóp, hắn vừa lẩm bẩm mấy câu trong miệng.
"Hoàng đế, vậy khi nào ngài mới có ý định nạp phi?" Hắn hỏi trong sự gian manh.
Hoàng đế lúc này chỉ là một đứa trẻ nên không biết ứng phó sao với lão cáo già này bèn nói đại một câu cho qua chuyện.
"Ngày mai trẫm sẽ nạp, hoạn quan cứ yên tâm."
Tức thì, lão giật bắn người, mắt chớp liên tục, lão muốn biến mất ra khỏi đây quá khi nghe tới từ "Hoạn quan".
"Ừ, trẫm có nói sai ở đâu sao?" Hoàng đế nói trong sự ngờ vực.
"Không đâu hoàng thượng, nói đúng là đằng khác.." Lão ấp úng bảo.
Lão mỉm cười tươi vì sắp hoàn thành được mục đích, đã dụ hoàng đế vào tròng nạp phi, thấy dung mạo ngài quá khôi ngô tuấn tú, Tử Thắng đang có ý định đưa Tiểu Lam - con gái nuôi của lão vào cung làm phi, lúc ấy thì địa vị lão sẽ tăng lên, sẽ không cần phải làm một lão công công lưng còng này nữa, âm mưu của lão sẽ thành hiện thực.
"Bệ hạ, dân nữ của thần là Tiểu Lam còn độ tuổi xuân thì, nó xinh đẹp không kém các mỹ nữ trong cung, không biết.."
"Thôi, trẫm đang có hứng, trẫm đi ra hồ ngắm cảnh non núi nước Mạn ta đã."
Cảm thấy bị hụt hẫng, lão câm nín người.
Hoàng đế giả dạo quanh hồ Linh Hành, dù sao thì ngài cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, ngài quẩy nước giống mấy đứa trẻ không có học thức, thấp kém dưới thành Kim Loan, tầng lớp đó được gọi là "Thấp nhất" trong các tầng lớp ngày xưa, đến nay vẫn còn giữ được, vẫn chưa có cải cách nào cho việc sửa đổi những luật lệ cũ.
Mộc An An đã nấp sẵn phía trước bụi cây, chỉ chờ thời cơ người bí ẩn lộ mặt: Cô muốn biết ai là người chủ mưu tất cả mọi việc đang diễn ra, cô sẽ không để người đó có cơ hội lấn tới khi cô còn chưa ra tay trừng trị.
Đanh đá thế thì ai không sợ!
* * *
Quanh vườn thượng uyển, các thị vệ hô to: Một.. hai.. ba, canh gác vườn thượng uyển ngày đêm, luôn túc trực đúng lúc bởi nếu có sai sót dù nhỏ thì tính mạng người thân cũng như tính mạng của họ khó giữ lấy.
Một thứ bột phát sáng được rải đều trên đất mịn mà khi có bóng tối nó mới phát sáng còn ban ngày thì rất khó để phát hiện ra, giống như thứ bột tàng hình của bọn ma quỷ tinh ranh ngày xưa trên khu đất tiên đế cấm, không ai được động vào bằng mọi giá, sẽ có một bức tượng xà tinh trước cổng để ai ngu ngốc bước chân vào chỉ có một con đường: Có đi mà không có về.
Tiểu Tẫn là một tên thái giám phải nói là khôn ngoan nhất, hơn hẳn mấy tên thái giám không biết trời cao đất dày kia, những kế hoạch của hắn thường rất khó lường và hắn cũng là một trong những trợ thủ đắc lực để thái hậu hiện nay thuận lợi được sự ân sủng của tiên đế, lên ngôi vị thái hậu dễ như trở bàn tay, điều kì lạ trong suốt bốn chục năm ấy là hắn không bao giờ già đi, kiểu như là trẻ mãi không già ấy!
Hắn dẫn đầu cùng với mấy tiểu thái giám theo sau, trịnh trọng bước đi trong sự kiêu ngạo không đáng có, bản thân chỉ là một tên thái giám đáng ghét thôi mà làm coi như quan nhất phẩm không bằng.
Gió lộng, thổi mát rười rượi, những giọt nước như muốn nhảy múa bên những cành cây cao vυ"t lên tận trời xanh.
Hoàng đế ngắm nhìn non núi nước Mạn, một phần thường cảnh đẹp còn một phần là để giả bộ mình là hoàng đế thật, tránh cho tai tiếng đến hoàng đế thật nước Mạn.
Ngài cảm thấy bị lạnh sống lưng, lạnh gáy, có cảm giác rợn người như có ai đứng sau bóp cổ mình, khiến cho mình ngạt thở đến chết không bằng.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Ngọc Luyến Tâm Hồi
- Chương 6: Cảm Giác Rợn Người