Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngọc Luyến Tâm Hồi

Chương 5: Thế Kỉ 39 - Thế Kỉ Của Người Hiện Đại

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ông trời ơi! Ngài làm con khổ quá đi thôi!"

Cô hét toáng lên trong sự tức giận - "Mẫu thân ơi! Thái hậu ơi! Hoàng đế bị điên rồi! A! Điên rồi!"

Cô lại ngã xuống đất, nằm bất tỉnh.

"Một.. hai.. ba.." - có tiếng người kêu to.

Cô rất láu cá, cô giả vờ ngã xem có chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Hoàng đế mặc long bào uy nghi nhưng nét mặt vẫn rất ngờ nghệch như đứa trẻ lên ba, suy nghĩ một hồi lâu, ngài nói.

"Chắc là chị ấy chết rồi, mặt xanh lè như cái quả mướp ở nhà mình đó, tiếc là không phải màu vẽ, mình đang khốn về chỗ đó, thôi, ta làm việc cứu nhân độ thế đi ha! Nè mấy anh con trai to béo ơi! Kéo tỷ ấy đi chôn đi, kẻo để xác bốc mùi hôi á!"

Vừa nói, "Hoàng đế" liền ra hiệu lệnh cho mấy người thái giám đến, khiêng xác đi, những lời "Hoàng đế" nói khiến họ rất nực cười, trước kia ngài đâu như con nít thế kia? Họ cảm giác ngài bị mất trí nhớ tạm thời.

Nhưng dù sao cũng phải nghe lời hoàng đế, phận làm tôi thì phải vâng mệnh trên.

Một tiểu thái giám tên Cao Tĩnh đã trót hứa với Mộc An An là sẽ: Hoạn nạn thì tôi chịu, vinh hoa thì An hưởng, hoạn nạn chưa chắc thấy chân tình, hoạn nạn mỗi người một nơi!

Lời thề đó hiện vẫn bám theo chiếc đầu nhỏ nhắn của hắn, khiến hắn áy náy vô cùng vì là người đích thân chôn Mộc An An.

"Ui thôi, đã hứa là phải làm, không làm thì lại thất hứa, nhưng lời vua khó cãi, mà kệ, tính mạng là trên hết, Mộc cô nương, tiểu Tĩnh đắc tội rồi!"

Nhớ lại những ngày tháng sống trong bình yên, Cao Tĩnh lại càng không nỡ chôn An An. Nếu chứng kiến người khác chôn, Cao Tĩnh có thể bớt đi phần nào áy náy nhưng nếu do Cao Tĩnh tự chôn từ có lẽ nó sẽ trở thành nỗi ám ảnh day dứt trong lòng, một nút thắt khó gỡ bằng mọi giá nào.

A! Tia sáng bỗng lóe lên trong đầu Cao Tĩnh, hắn nghĩ bụng: "Đã có cách!"

"Hoàng đế" ngốc nghếch liền thúc giục bọn chúng làm nhanh hơn, ngài sợ có mùi thối bốc lên, vậy sẽ ảnh hưởng tới phong thuần mĩ tục.

Cao Tĩnh khẩn xin "Hoàng đế" một đặc ân, "Hoàng đế" mỉm cười tán thành.

Tức thì, có hàng chục người đến, người này không phải ai khác mà là.. sư thầy! Họ đến chắc để giảng đạo, tụng kinh siêu thoát?

Ồ, đồ đạc đã có đủ, y phục màu vàng là truyền thống của các sư thầy trên nước Mạn.

"Hoàng đế" nháy mắt với Cao Tĩnh.

Kết hoạch.. bắt đầu!

Cao Tĩnh báo hiệu cho các sư thầy gần đó tụng kinh, lời tụng vang truyền khắp phương xa, chấn động.

Các sư thầy niệm kinh Phật rõ to, Cao Tĩnh và "Hoàng đế" như đã đạt được mục đích của mình.

"Mộc cô nương, ta đã giữ lời hứa với cô, cầu mong cô siêu thoát để.. đừng bám lây ta nữa nhé! Hoàng đế sẽ lo hậu sự cho cô!"

Mộc An An nằm trên đất hé mở mắt, cô không nhịn được cười khi thấy cảnh này, cô bật dậy làm cho mọi người sững sờ, kinh ngạc.

"Ta chưa chết! Cao Tĩnh ạ!"

Cao Tĩnh đứng hình nhìn cô ngơ ngác, ánh mắt lấp liếʍ che đậy việc gì đó như không muốn ai biết. Hễ hé nửa lời, hắn sẽ chết một cách khó coi.

Bây giờ Mộc An An nghiêm túc lạ thường, cô tiến về bên cạnh "Hoàng đế", cô thấy lạ: Ánh mắt ngài nhìn cô y hệt ánh mắt trẻ con nhìn người lớn với vẻ ngơ ngác.

"Hoàng đế, ta muốn nói chuyện riêng với ngài" Cô lên tiếng.

Nói rồi, "Hoàng đế" cùng Mộc An An đến vườn thượng uyển nói riêng hai người.

Trông thì có vẻ giống mẫu thân đang dắt con đi trong vườn, nếu không quan sát kĩ thì sẽ không thấy nó.

Khi đảm bảo thực sự không có ai ngoài cô và "Hoàng đế", cô mới nói thầm.

"Cho tỷ biết, đệ là ai? Sao lại nhập vào thân xác của hoàng đế đương triều?"

"Em không biết, có một cuốn sách tên là: Gian không tôi xuyên đưa, thế là em bất cẩn nhắm trúng nước Mạn cổ đại, chắc là nơi đây, không biết vì sao lại nhập vào thân xác của hoàng đế Mạn Quy, em đến từ thế kỉ 39 - thế kỉ của người hiện đại"

Thế kỉ 39 là cái gì? Cô không hiểu từ "Thế kỉ" nghĩa là gì và cả từ "Em" nữa, nó nghe xa lạ quá, cũng đúng, cô là người cổ đại nên không thể nào biết được văn hóa của người hiện đại nó thế nào, nhận thấy vẻ bất ổn, cô không hỏi gì thêm mà lặng lẽ nói thầm với "Hoàng đế"

"Vậy "Em" biết cách nào để có thể về được thời mà "Em" đang sống không vậy?"

"Em không biết, đọc mấy cuốn tiểu thuyết về xuyên thư hay xuyên sách thì em đang nằm trong số đó đây, tiếc là không có cánh cửa không gian hay thời gian để em có thể về lại, xin lỗi chị nhiều nhé! Vừa nãy em cũng vì bất đắc dĩ nên mới hành xử như vậy thôi ạ!"
« Chương TrướcChương Tiếp »