Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngọc Luyến Tâm Hồi

Chương 3: Bóng Người Bí Ẩn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dường như tất cả đang quay đầu với lão, cây ngũ diệp cũng đã rụng hết, mặc mình cây trơ, trụi, khẳng khiu giữa bầu trời vắng lặng không một gợn mây.

Cuộc đời một con người là thế, hãy tập cam chịu số phận sớm hơn để đời bớt đau khổ và bi ai..

Quay lại với nhân vật chính, trọng tâm của chúng ta nhé!

Cảm giác như đây là lần đầu tiên hoàng đế mỉm cười một cách thật lòng đến vậy, trước vì lo nhiều việc bộn bề mà ngài đã lao tâm khổ tứ đủ phần, thiên hạ còn ai khổ hơn ngài? Trăm công nghìn việc.

Trong lúc đang mơ hồ, ngài nghĩ vẩn vơ một suy nghĩ: Liệu rằng có nên nạp cô ấy làm phi không?

Nhìn lại chốn hậu cung của ngài, tam cung tứ phía đều trống trải, đến cái cây ngọn cỏ còn chết, khô khốc thì lấy đâu ra vị nương nương nào mà ở cho nổi, hoàng cung mà không bằng nhà dân!

Cũng chỉ tại ngài không chịu nạp phi vào hậu cung, thái hậu năm nay cũng rất lo lắng về việc tông thất thế nào, có ổn hay không.

Nhưng nghĩ lại, ngài không thể lựa chọn cho chính xác.

"Có một người

Từng làm phi

Chốn cung đình

Bị hãm hại

Không siêu thoát

Đêm đêm ngày

Mãi vấn vương.."

Lời ca đó là của một cung nữ tên Ải Đào ca tụng bảy bảy bốn chín ngày sau khi chủ tử của mình - Hương Phi bên Trầm cung chết do bị Hoan Phi hãm hại, làm chấn động hậu cung một hồi lâu, khoảng đến ba năm mới trở về thường ngày.

Một viên ngọc quý vô giá thì người sở hữu sẽ không mạo hiểm đem đi đúc nó, nó rất có thể bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Trong hoàn cảnh này cũng vậy, hoàng đế là người biết suy nghĩ, ngài sẽ không mạo hiểm đưa cô vào chốn hậu cung và biết cô không muốn chia sẻ phu quân của mình cho người khác.

Nhưng nếu vậy chẳng lẽ chỉ yêu trong sự thầm lặng thôi sao? Nếu vậy nó còn là tình yêu gì?

Suy nghĩ này làm ngài đau đầu.

"Trẫm có việc, cô cứ ở đây đi."

Ôi thôi, cô còn mải nhìn bầu trời mà không biết hoàng đế đã đi nữa mà..

Mấy cung nữ vội hành lễ, nhún người, Mộc An An nhìn thấy mà muốn ói ra.

"Cần gì trang trọng thế! Haha.."

"Cô nương không biết đấy thôi, thiên tử là con trời, là người mà vạn bách tính tin tưởng nhất, chúng tôi không hành lễ với ngài thì nên làm thế nào đây?"

"Nơi cung đình này thật lắm lễ nghĩa, không biết nếu làm chủ tử nơi đây thì có dễ thở không ta?"

Bọn cung nữ với thị vệ cười há hốc mồm, một mình cô ngơ ngác nhìn quanh toàn thấy những tràng cười giòn giã, ấp a ấp úng.

"Ờ, làm gì căng vậy, ta chỉ nói chơi thôi mà, có cần nhất thiết phải coi là thật không chứ?"

Bọn họ hết cười, tranh nhau đi làm việc nội cung.

Bước vào nơi đây rồi thì chắc là không có lối ra đâu.. hãy từ từ mà xem kịch diễn ra, không nơi nào là nghe thấy tiếng thiên nhiên, tiếng côn trùng bay ra rả, nếu có, nó cũng chỉ là hư vô, không một ai biết tới nó.

Nghĩ đến đây, nàng ăn điểm tâm cũng không ngon miệng nữa, chốc chốc đã chán ăn.

Ôi thôi, tất cả đều trôi qua nhanh như thế.

Khoảng trời vắng lặng đang bao quanh nơi này, cô và tất cả.. và tất cả..

* * *

Chớp mắt mà thời gian đã thấm thoát trôi qua, hoa đã tàn, lá đã rụng.

Trong phòng chỉ có riêng mình cô, không ai là có thể san sẻ nổi buồn ẩn chứa trong tâm hồn cao ngạo và đanh đá, vẫn mãi chỉ mình cô hiểu - không ai hiểu cô hơn chính bản thân cô.

"Tại sao ta không thể trở về những tháng ngày hạnh phúc ở đó? Tại sao chỉ vì một lúc nhất thời ta ham vui mà lại giam giữ ta ở nơi hoàng cung lạnh lẽo, tối tăm, mọi lúc ta đều có thể nghe được những tiếng gào khóc của những linh hồn nhuốm máu, nơi đây thật máu me, thật dữ tợn, ai ai nhìn qua cũng tưởng hoàng cung lộng lẫy, sung sướиɠ lắm nhưng vào bên trong, khi đã là người trong cuộc rồi thì họ sẽ hiểu!"

Bề ngoài ra vẻ cao ngạo nhưng thực chất là để bảo vệ chính cô, để bảo toàn tính mạng người thân trong gia đình, chỉ một lời nói sẽ khiến cả nhà cô rơi đầu.

Điều này đã được mẫu thân cô nói với cô từ khi còn tấm bé.

Vui thì không chết, không vui thì chết, đơn giản nó là thế thôi! Có cãi bằng trời!

Cô đi đến những cây cột to sừng sững, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm nó huyền ảo lạ thường.

Chợt..

Đằng sau có ai đó đang cầm dao đợi sẵn như biết trước được cô sẽ làm vậy, ẩn chưa nụ cười rất bí hiểm, trong khi cô đang mải ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài mà chưa hề hay biết gì, bóng người đó tiến lại gần, lại gần, gần hơn nữa, bóng người già nua, tóc bạc hơn cả màu trắng, dáng lưng gù gù, hình như trông rất giống một người thì phải!

Hình như đó là..

Lão công công!
« Chương TrướcChương Tiếp »