Chương 9: Vô cảm

Dù sao cũng có các vị trưởng bối có mặt, lão thái thái lại nói rất nhiều, cho dù trong lòng đối với người vợ đột nhiên xuất hiện, được giấu giếm rước vào cửa đã vài năm này không có chút cảm giác gì, nhưng đến cùng cũng không đến mức làm mất mặt mũi gia đình.

Phương Ấu Miên liếc mắt thấy hắn khẽ trầm ngâm, sau đó chỉ gật đầu nhẹ một cái, dáng vẻ kia, giống như bị ép buộc.

"..."

Nói chuyện ở chính sảnh một lúc, Phương Ấu Miên đi giám sát người nhà bếp dọn thức ăn, chăm sóc các vị trưởng bối dùng bữa, trò chuyện cùng, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Trong khoảng thời gian đó, nàng và Dụ Lẫm không hề chạm mặt nhau lần nào.

Hắn không liếc mắt nhìn nàng thêm một cái nào, nàng cũng không đến trước mặt hắn, xa lạ như lúc ban đầu, mối quan hệ của hai người không hề thay đổi gì bởi vì sự giới thiệu và cố ý xích lại gần của lão thái thái.

Cảnh tượng lạnh nhạt này, tự nhiên có người vui mừng có người lo lắng.

Vui mừng là những người có ý đồ với hậu trạch của Dụ Lẫm, ai mà không muốn có được vị con rể như ý này, lo lắng đương nhiên là những người đi theo Phương Ấu Miên.

Đặc biệt là Văn Ca, "Cô nương đến chủ tọa nghỉ ngơi đi, để nô tỳ dẫn theo người của quản sự bận rộn là được."

Nhìn người Chúc gia, còn có thêm mấy nhà muốn nhét con gái vào, chen chúc bên cạnh đại công tử làm quen, Văn Ca nhìn mà sốt ruột, đó vốn là vị trí thuộc về cô nương nhà mình, cứ thế mà bọn họ lại quang minh chính đại đường hoàng ngồi vào đó.

Người Dụ gia thật quá đáng, từng người một ngồi mát ăn bát vàng, một chút cũng không để cô nương vào mắt.

Phương Ấu Miên không đáp lại lời nàng ấy, chỉ dặn dò, "Giá đỗ ở sảnh sau còn chưa dọn lên, em đi giục một chút đi."

Văn Ca, "... Vâng."

Sau bữa cơm, Thôi thị và Phương Ấu Miên tiễn khách ở tiền sảnhDụ Lẫm tiễn lão thái thái về Bích Ba Trai.

Đến nơi, lão thái thái không cho hắn đi, sai người dâng trà, Dụ Lẫm hiểu ý ngồi xuống, Ninh ma ma dẫn người lui ra ngoài.

"Bà nội biết việc giấu giếm chuyện hôn sự này đã khiến con chịu ấm ức, trong lòng con khó tránh khỏi có chút oán trách."

Vừa mở miệng, Dụ Lẫm đã biết lão thái thái muốn nói gì.

Hắn nói: "Tổ mẫu lời ấy nặng rồi." Hắn quả thật có chút bài xích, nhưng ván đã đóng thuyền rồi.

"Vừa rồi tổ mẫu nói con bé là đứa trẻ tốt, không phải là lời nói khách sáo nói cho người ngoài nghe, hôm nay con cũng đã thấy, con bé quán xuyến mọi việc trong nhà, đâu vào đấy."

Đúng là vị Phương thị này an tĩnh nhu thuận, nhìn không có chút tính tình nào.

Ngoan thì có ngoan, chỉ là hắn không có cảm giác gì.

Dụ Lẫm yên lặng lắng nghe, "Có vài lời, cho dù tổ mẫu không nói, con cũng hiểu, Dụ gia chúng ta hiện giờ quá mức nổi bật, không phải chuyện tốt, hôn sự của con, mẫu thân con tự nhiên là muốn chọn gia thế tốt, lần này ta tự ý làm chủ, bà ấy đối với Ấu Miên rất bất mãn."

Hắn đương nhiên hiểu, Dụ gia phất lên như diều gặp gió, đã lấn át rất nhiều người, nếu kết thân với nhà cao cửa rộng, chỉ e sau này thế lực lớn mạnh, hoàng thượng sẽ không vui, nếu cưới hoàng thất, càng thêm nguy hiểm.

"Lời tổ mẫu nói, tôn nhi biết." Nước đầy thì tràn, trăng tròn thì khuyết, leo cao tất ngã đau, lần này hắn bị thánh chỉ phái đi biên quan ba năm, chính là vì hoàng thượng bất mãn với thế lực của Dụ gia, lại sợ các hoàng tử lôi kéo, cho nên mới điều hắn đi.

Bề ngoài là hoàng thượng coi trọng, giao binh quyền cho hắn, kỳ thực là đang chèn ép.

"Ừ, uống trà đi." Lão thái thái nói rõ ý, không nói thêm gì nữa.

Tầm năm phút sau, lão thái thái nghỉ ngơi, Dụ Lẫm từ Bích Ba Trai đi ra, thẳng đến Tĩnh Cốc Đình thăm phụ thân.

Mười mấy năm trước, trận chiến với Nhu Nhiên ở Mạc Quan Nhai, Nhu Nhiên sử dụng khói độc và độc trùng, sau lại dùng thêm hỏa pháo, khiến người ta không kịp trở tay, Dụ lão tướng quân tử trận sa trường, phụ thân của Dụ Lẫm cũng bị thương nặng trong trận chiến đó, hôn mê bất tỉnh, khiêng về dưỡng thương rất lâu mới tỉnh lại, nhưng nửa đời sau chỉ có thể nằm trên giường, vì vậy ông vẫn luôn tĩnh dưỡng ở nhà, rất ít khi ra ngoài, cũng không gặp khách.

Mạc Quan Nhai Ấp cuối cùng cũng giữ được, Nhu Nhiên bị đánh cho tan tác, bị Lương Hạ thôn tính, Dụ gia cũng từ đó bắt đầu lớn mạnh, Dụ Lẫm được ban thưởng, vào nội các tham gia chính sự, lại giám thị binh mã.

Hoàng thượng tối kỵ công thần đắc thế, hạ phạm thượng, lúc ấy giám thị binh mã, ban cho Dụ gia rất nhiều ban thưởng, cho đủ thể diện, cũng là chôn xuống căn nguyên, để cho Dụ Lẫm nhiều năm sau đi bình định biên hoạn.

Dưỡng bệnh nhiều năm, sắc mặt Dụ tướng quân hơi tốt hơn một chút, thân thể lại gầy yếu đi nhiều, không còn thấy dáng vẻ oai phong năm xưa, không ngồi dậy nổi, nghe hạ nhân thông truyền, gọi Dụ Lẫm vào gặp mặt, hỏi han một số việc biên quan.

"Nhi tử mọi việc đều ổn thỏa, phụ thân nên giữ gìn thân thể." Dụ Lẫm nói.

"Con nay bình an trở về, tảng đá trong lòng ta cũng rơi xuống." Thư nhà Dụ Lẫm gửi về chưa bao giờ nói đến sự vất vả và nguy hiểm khi mang quân đánh trận, người ngoài không nhìn ra, Dụ tướng quân lại rất rõ ràng, ông là người lăn lộn từ sa trường trở về.

"Bệ hạ ban thưởng con chức Đại đô đốc, phụ tá Thái tử đọc sách tập võ."

"Ừm, những điều này ta đều đã biết." Ngay từ khi ý chỉ trong cung được tuyên bố trước cửa Dụ gia, đã có người đến truyền lời cho ông.

"Đây là chuyện tốt, con xa nhà nhiều năm, tình hình triều đình biến đổi khôn lường, người được chọn vào Đông cung đã định, đã là ý chỉ của Thánh thượng, con cứ nghe theo cho tốt."

"Ngoài ra, Bệ hạ cho phép con nghỉ ngơi một thời gian, con hãy nghỉ ngơi cho khỏe, sau này cũng không cần phải qua thỉnh an nữa, hãy dành nhiều thời gian cho mẫu thân, tổ mẫu và cả thê tử của con."

Tự nhiên là phải hiếu kính trưởng bối, còn về phần Phương thị, người vợ có vẻ ngoài còn rất trẻ của hắn...

Dụ Lẫm cụp mắt, "Con trai đa tạ phụ thân quan tâm, người rảnh rỗi hãy giữ gìn sức khỏe, có việc gì cứ sai người đến truyền con."

"Ừm."