Nhưng dần dần, chút mong đợi và vui mừng đó đã biến mất dưới sự chèn ép của bà mẹ chồng hung dữ, sự làm khó dễ của cô em chồng và chị dâu, chỉ còn lại sự im lặng ít nói, cảm giác mệt mỏi không tên, thậm chí còn không bằng lúc ở quê nhà.
Dụ gia là gia tộc lớn, chuyện trong nhà càng nhiều hơn.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, nàng đã phải quản lý việc bếp núc của Dụ gia, hầu hạ cha mẹ chồng, lại còn phải ứng phó với cô em chồng và mẹ chồng, mọi việc đều phải cố gắng chu toàn, nếu có chuyện gì làm không tốt bị bắt bẻ lại bị mắng cho một trận, nàng thật sự quá mệt mỏi.
Đệ đệ và muội muội ở xa xôi tận đất Thục, ngoài nha hoàn theo nàng đến đây, nàng thậm chí không có ai để tâm sự.
"Thiếu phu nhân đang nghĩ gì vậy?" Ninh ma ma thấy nàng lâu không phản ứng, liền vươn tay ra trước mặt nàng lắc lắc.
"Có phải bị nhiễm gió lạnh, cơ thể không khỏe không?" Ninh ma marất lo lắng cho Phương Ấu Miên.
Phương Ấu Miên tỉnh táo trở lại, "Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến chuyện sổ sách." Nàng nói dối một câu.
Ninh ma ma đứng dậy, "Sổ sách đã đưa đến rồi, thiếu phu nhân hãy xem xét cẩn thận, tính toán ngày giờ, chuẩn bị thiệp mời, bày tiệc, trang trí nhà cửa, bàn ghế, trà trái cây, đều phải chú ý, phu nhân đã nói, đại công tử đánh thắng trận trở về, nhất định phải tổ chức long trọng, không được phép sai sót, hai ngày này người bận việc, không cần qua đó hầu hạ dùng cơm."
Lúc nàng mới gả vào, Thôi thị tức giận đến mức bị ốm nặng, sau khi khỏi bệnh vẫn muốn tranh giành quyền quản gia với nàng, nhưng không biết vì sao sau đó lại không tranh giành nữa, chỉ thích sai Phương Ấu Miên làm việc, soi mói lỗi sai.
"Mẹ chồng quan tâm tin tưởng, con dâu tự nhiên sẽ cố gắng làm cho tốt." Phương Ấu Miên giấu đi tâm trạng của mình, mỉm cười nói.
Nàng tiễn Ninh ma ma ra ngoài, kiên nhẫn lắng nghe lời dặn dò của bà, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
"Đúng rồi, những thứ cần thêm trong phòng, cũng nên thêm vào đi, đồ dùng của đại công tử, đừng để thiếu thứ gì."
Phương Ấu Miên nói: "Vâng, phiền ma ma khi qua đó thay con dâu hỏi thăm sức khỏe của tổ mẫu." Ninh ma ma mỗi tháng đưa sổ sách tới đều phải qua bẩm báo với lão phu nhân một tiếng.
Nhìn nụ cười dịu dàng, thanh lệ hiện lên trên gương mặt xinh đẹp trước mắt, Ninh ma ma hơi sững sờ.
Con gái Phương gia không có gì nổi bật, chỉ có dung mạo là vô cùng xinh đẹp.
"Thiếu phu nhân làm việc đâu ra đấy, lão phu nhân rất tin tưởng, người cứ yên tâm mà làm."
Tiễn Ninh ma ma xong, Phương Ấu Miên nghỉ ngơi một lát, uống hết chỗ trà còn lại, bắt đầu xem sổ sách, cầm bút lên ghi chép những việc cần bổ sung cho quý phủ.
Chờ đến lúc hoàng hôn buông xuống, nàng ngẩng đầu mỏi nhừ lên, giao thẻ bài và những việc đã dặn dò cho nha hoàn, xoa bóp cổ thư giãn cơn mỏi, Vãn Ca đi vào dọn cơm.
Nàng ăn một mình chậm rãi, yên tĩnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy những người hầu vội vã đang bày biện hoa cỏ dưới bậc thềm, giẫm lên bậc thang gỗ treo đèn l*иg lưu ly dưới mái hiên, không khí yên tĩnh khác thường, Phương Ấu Miên mới có chút cảm nhận chân thật.
Vị phu quân chưa từng gặp mặt của nàng, xem ra là sắp trở về rồi.
Hắn trở về rồi.
Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, Ngọc Đường các sẽ có thêm một người đến ở.
Không, cho dù có thêm một người, nàng vẫn là người thừa thãi, nàng là người đến sau, nơi này vốn dĩ là tiểu viện của Dụ Lẫm.
Dụ gia vẫn chưa phân chia gia sản, ở kinh thành Biện Kinh - nơi đất đai đắt đỏ như vàng này, Dụ gia chiếm một khu đất rộng lớn, lầu các tiểu viện đặc biệt nhiều, ngoài Bích Ba Trai - nơi lão phu nhân quanh năm lễ Phật ra, nơi này có lẽ là nơi yên tĩnh nhất.
Ninh ma ma thường xuyên đi lại giữa các tiểu viện của chủ tử, bà ấy thường nói Ngọc Đường các quá vắng vẻ, rõ ràng đã có thêm nữ chủ nhân, nhưng lại chẳng khác gì lúc Đại công tử còn ở nhà, thậm chí còn yên tĩnh hơn lúc đó, nếu thật sự phải nói có gì khác biệt, thì chính là nơi này sạch sẽ ngăn nắp hơn trước, bởi vì Phương Ấu Miên đã dặn dò người ta dọn dẹp.
Thêm vào nhiều đồ vật như vậy, thật sự đã tăng thêm không ít sự náo nhiệt, cho dù không có ai nói chuyện, xung quanh yên tĩnh, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng thấy có thêm chút hơi người so với trước đây.
Nơi này của nàng còn coi là tốt, để chào đón phu quân của nàng trở về nhà, cả Dụ trạch gần như đã được tu sửa lại một lần, hai tháng trước đã bắt đầu mời thợ xây, chỗ nào cũng phải quét vôi mới, đồ vật nào cũng phải dùng loại tốt nhất.
Nói đến chuyện này thì thật buồn cười, tháng trước, Thôi thị dẫn người đi đánh bài, đám phu nhân quý tộc kia vì chuyện Dụ Lẫm đánh thắng trận trở về kinh, nên rất nịnh bợ bà ta, chỉ sợ sau này bà ta sẽ được phong cáo mệnh nhờ vào quân công của con trai, lời nói ra đều là những lời tâng bốc.