Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngọc Lộ Ngưng Đường

Chương 1: Gả thay

Chương Tiếp »
Doanh Kinh rất hay mưa, nhất là vào độ tháng ba tháng tư.

Tối qua, những hạt mưa to như lông ngỗng bắt đầu rơi, đến ban ngày, cơn mưa vẫn không ngớt, dai dẳng như tơ, kéo dài không dứt, rơi tí tách, người đi đường nếu không che ô, chẳng mấy chốc, thanh sam trên người đã ướt sũng.

Cửa sổ trong khuê phòng mở toang, một thiếu nữ tuổi xuân thì ăn mặc mỏng manh đứng bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn chậu hoa lan hồ điệp ở phía xa bị gió thổi, đọng lại những giọt sương long lanh như chực rơi.

Nha hoàn và bà tử vào đưa sổ sách đều không làm phiền đến nàng.

Bà tử đi đầu còn chưa kịp đặt đồ trong tay xuống, miệng đã sai bảo tiểu nha hoàn: "Mau lấy áo choàng cho thiếu phu nhân khoác vào, dạo này trời hay mưa, lỡ nhiễm lạnh thì phải làm sao?"

Tiểu nha hoàn nghe lệnh, đưa đồ trong tay cho người bên cạnh, chạy vào phòng lấy áo choàng ra, khoác lên cho Phương Ấu Miên.

Viền áo choàng được làm bằng lông thỏ, thiếu nữ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay chìm trong lớp lông mềm mại, hàng mi dài rủ xuống, môi tuy không thoa son, nhưng vẫn hồng hào như hoa.

Tiểu nha hoàn đang buộc áo choàng một cách chậm rãi, nàng vươn tay ra, nhẹ nhàng nói: "Để ta tự làm."

Chỉ trong chốc lát, trên bàn đã đầy ắp sổ sách, chất cao như núi, Ninh ma ma đứng đầu vẫn đang chỉ huy mọi người xếp đồ vào đâu.

Phương Ấu Miên đứng bên cạnh nhìn, không biết có phải vì đứng gió lâu quá hay không, cảm giác mệt mỏi trong lòng càng lúc càng rõ rệt, nhưng vẻ mặt vẫn không để lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, nàng sai nha hoàn thϊếp thân Văn Ca đi rót một chén trà nóng.

Sau khi dặn dò các nha hoàn cách sắp xếp sổ sách còn lại sao cho thuận tiện cho Phương Ấu Miên tìm kiếm, Văn Ca đưa nước trà cho Ninh ma ma, mỉm cười mời bà ngồi uống trà.

Ninh ma ma là người làm lâu năm bên cạnh Dụ gia lão thái thái, trước đây không quản việc gì, sau khi Phương Ấu Miên gả vào, sợ nàng không quản lý nổi việc nhà, liền được phái đến để giúp nàng một tay.

"Đa tạ thiếu phu nhân." Ninh ma ma nhấp ngụm trà nóng, báo cáo với nàng về việc kiểm kê sổ sách tháng này.

Phương Ấu Miên luôn mỉm cười lắng nghe, đợi Ninh ma ma nói xong, nàng mới lên tiếng: "Vất vả rồi."

"Thiếu phu nhân khách sáo quá."

Cơn mưa bên ngoài lại lớn hơn một chút, tiếng mưa rơi cũng trở nên rõ ràng hơn.

Ninh ma ma lại nói: "Thiếu phu nhân nên giữ gìn sức khỏe, gần đây trời hay mưa, khắp nơi đều ẩm ướt, cho dù muốn ngắm mưa thì cũng nên mặc thêm áo, vừa rồi người mặc mỏng manh quá."

Nhìn thấy nàng thế này, bà cũng thấy lạnh thay.

Lúc Phương Ấu Miên mới đến kinh thành, vì không chịu nổi thời tiết mùa mưa, đã bị ốm mấy lần, tuy đều là bệnh nhẹ, nhưng vẫn phải uống thuốc, không tốt cho sức khỏe.

Phương Ấu Miên gật đầu: "Mưa phùn xuân ở Doanh Kinh kéo dài, ở quê ta thật sự hiếm thấy, là ta tham lam ngắm mưa quá."

"Thiếu phu nhân không cẩn thận, Văn Ca ở bên cạnh hầu hạ, cũng không nhắc nhở một tiếng, nhỡ đâu công tử trở về mà người lại bị ốm, làm ảnh hưởng đến không khí vui vẻ, thì không hay chút nào."

Văn Ca liên tục gật đầu: "Ma ma dạy đúng lắm, là nô tỳ không cẩn thận."

Phương Ấu Miên cũng bưng chén trà nóng lên uống, hi tách trà chạm môi, nụ cười của nàng nhạt đi không ít.

Ninh ma ma vẫn chưa nhận ra, vui vẻ nói: "Đánh trận ở phía bắc bao lâu nay, cuối cùng công tử cũng đã giải quyết xong mọi chuyện, những ngày này đang trên đường trở về, không chừng ngày mai sẽ đến nơi, thiếu phu nhân hãy chuẩn bị cho kỹ lưỡng, nhất là phải giữ gìn sức khỏe."

Bà cố ý nhấn mạnh hai chữ "sức khỏe", ý nghĩa sâu xa thế nào không nói rõ, Phương Ấu Miên khẽ cụp mắt xuống.

"Những chuyện này, cho dù lão nô không nói, thiếu phu nhân cũng phải hiểu rõ trong lòng."

"..."

Ninh ma ma đã có tuổi, một khi đã mở lời thì không dừng lại được, thêm vào đó đại công tử xuất sắc nhất Dụ gia sắp trở về, có lẽ bà rất vui mừng, nếp nhăn trên khuôn mặt càng lúc càng nhiều, nhìn tinh thần cũng tốt hơn hẳn so với mọi khi.

Trong tiếng mưa và giọng nói liến thoắng không ngừng nghỉ, khiến Phương Ấu Miên nhớ lại chuyện cũ.

Ban đầu nàng và Dụ gia không có quan hệ gì, tuy nói rằng Dụ gia và Phương gia đã đính ước từ đời trước, nhưng nói cho cùng, đó là duyên phận của tỷ tỷ, nàng chỉ là thứ nữ do di nương sinh ra, thân phận không đủ để gả vào gia tộc danh giá như Dụ gia, hơn nữa lại còn là đích trưởng tử xuất sắc nhất của Dụ gia, hắn là vị đệ nhất công tử chi lan ngọc thụ ở Doanh Kinh.

Dụ gia là gia tộc giàu có quyền thế ở kinh thành, danh tiếng lừng lẫy, cuộc hôn nhân này, có thể coi là một ván bài mạo hiểm của Phương gia, tại sao lại nói như vậy, bởi vì tổ tiên của hai nhà từng cùng làm quan, sau đó Phương gia sa sút, bị ép phải dọn đến đất Thục sinh sống, ngay cả kinh thành cũng không thể chen chân vào được, còn Dụ gia thì ngày càng phát triển, danh tiếng vang xa, cho đến ngày nay, khoảng cách giữa hai nhà ngày càng lớn.
Chương Tiếp »