Chương 7: không có gì đặc biệt play, bánh bao nhỏ xuất hiện

” Hi Nhi, mấy ngày nữa vi phu sẽ rời khỏi Tuyên Thành, hồi kinh phục mệnh với huynh nhà, cả đi cả về, phải mất thời gian một tháng, vi phu không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải chăm sóc bản thân cho tốt, nếu như gầy, ta trở về sẽ hảo hảo phạt ngươi, hửm? ” Tạ Quân Ngọc lột vỏ tôm sông tươi ngon cho Hi Nhi, nói đến câu cuối cùng càng thêm cười tà nhìn Hi Nhi

Vương Hi đương nhiên là hiểu “phạt” trong lời Tạ Quân Ngọc có ý gì, đỏ mặt ngoan ngoãn đồng ý, lại nghe Tạ Quân Ngọc nói: ” Hi Nhi, ta cũng muốn ăn tôm. ”

Vương Hi sau khi nghe xong, ngón tay trắng nõn bắt đầu lột ra vỏ tôm hơi mỏng, chỉ trong chốc lát, thịt tôm óng ánh đã được lột ra, lần lượt để trước mặt Tạ Quân Ngọc

Tạ Quân Ngọc lại chậm chạp không chịu há miệng, một đôi mắt đen tà khí cười như không cười, ” Ta muốn Hi Nhi dùng nơi này đút ta. “, ngón tay thon dài vuốt ve cánh môi đỏ tươi của Hi Nhi

Hiểu Tạ Quân Ngọc muốn làm gì, mặt Hi Nhi ” Đằng” một cái triệt để Đỏ lên, thấy Tạ Quân Ngọc một bộ không chịu dễ dàng bỏ qua, Hi Nhi cầm lấy thịt tôm đầu ngón tay cũng run nhè nhẹ, ” Vậy, vậy ngươi nhắm mắt lại. ”

Tạ Quân Ngọc vui vẻ đồng ý, khuôn mặt tuấn lãng càng thêm đẹp mắt, khóe miệng hơi cong lên, đang mong đợi việc xảy ra tiếp theo, lần này Hi Nhi bị hắn làm cho ngượng ngùng không thôi, đỏ mặt ngậm lấy thịt tôm liền chạm vào môi Tạ Quân Ngọc, ngay lập tức, đôi mắt sâu thẳm của Tạ Quân Ngọc lập tức mở ra, Hi Nhi lại bối rối nhắm mắt lại, bộ dáng cực kỳ giống nai con hoảng sợ, Tạ Quân Ngọc bị trái tim tràn ngập ấm áp của mình khiến cho toàn thân ấm áp, hận không thể nói hết mọi lời âu yếm đẹp nhất trên đời cho Hi Nhi nghe, ôm chặt Hi Nhi, hôn như là mưa rền gió dữ

” Hi Nhi, ta thật sự một khắc cũng không muốn rời khỏi ngươi, lần này ta hồi kinh, liền báo cho huynh nhà, thành thân với ngươi . ” Tạ Quân Ngọc ôm Hi Nhi, ngữ khí cực kỳ khẩn thiết, bỗng nhiên lại vô cùng mập mờ, ” Hi Nhi thật ngoan, vi phu vô cùng thích. ”

Hi Nhi bị ngữ khí chuyển biến cực nhanh của hắn làm cho tâm tình tốt hơn, khóe miệng tràn ra vui vẻ, đỏ mặt đáp: ” Ưʍ.

” Nam nhân Trong nha môn đều là lũ xấu xa, vi phu mua cái yếm, Hi Nhi cần phải mặc cẩn thận, sữa tươi trước ngực này cũng cẩn thận giữ lại cho vi phu, nếu như thật sự không chịu nổi, thì cho phép Hi Nhi nghĩ đến bộ dạng của vi phu, nặn một chút, hử? ” Tạ Quân Ngọc nói xong, tay liền vươn vào trong áσ ɭóŧ tuyết trắng của Hi Nhi, tùy ý vuốt ve đầṳ ѵú sưng đỏ tươi, chỉ chốc lát sau tay liền dính đầy sữa tươi màu trắng , cười tà, ở trên mặt Hi Nhi, bắt đầu mập mờ liếʍ láp

Mùi sữa Nhàn nhạt quanh quẩn trong hơi thở Hi Nhi, trong lòng mơ hồ đột nhiên xuất hiện cảm giác làm cho xấu hổ, Hi Nhi chỉ có thể ôm cổ Tạ Quân Ngọc, cắn môi nhỏ giọng nói: ” Tướng công xấu, biết rõ còn khi dễ Hi Nhi. ” Tạ Quân Ngọc sau khi nghe xong vui vẻ trên mặt càng đậm, cởi bỏ áσ ɭóŧ tuyết trắng, vừa cắn vừa mυ"ŧ hạt nhũ sưng đỏ, hút sạch sẽ hai nơi chứa sữa tươi mới bỏ qua, Hi Nhi chỉ có thể thở hổn hển, đầu ngón tay trắng nõn xuyên qua sợi tóc đen nhánh của Tạ Quân Ngọc, mặc cho Tạ Quân Ngọc muốn làm gì thì làm

Đêm nay trước khi Tạ Quân Ngọc đi, đương nhiên là liều mạng muốn Hi Nhi, bụng dưới bằng phẳng bởi vì lượng lớn bạch trọc mà phình lên, cánh hoa sưng đỏ tươi

” Ha ha…… Tướng công…… Không muốn…… Ưm a……”, ngoài miệng Hi Nhi mặc dù hô hào không muốn, nhưng hoa huyệt dưới thân lại tiết ra lượng lớn chất lỏng trong suốt, xoắn chặt côn ŧᏂịŧ ȶᏂασ vào, tính khí thanh tú đáng thương phun bạch trọc loãng, cũng không biết Tạ Quân Ngọc đã muốn bao nhiêu lần, sau khi Hi Nhi tỉnh lại lần nữa, hai nơi khó nói dưới thân dường như còn cảm thấy xúc cảm nóng rực của côn ŧᏂịŧ còn sót lại, lập tức, nước mắt liền chảy xuống, nghẹn ngào nói: ” Tướng công khốn khϊếp…… Đau…… Ô ô”

Tạ Quân Ngọc tất nhiên là phát huy đầy đủ bản tính lưu manh, vừa hôn vừa vuốt ve Hi Nhi, ” Vi phu một tháng không được gặp Hi Nhi, cho nên xúc động một chút, vi phu sai rồi, Hi Nhi cũng không thể khóc, khóc thân thể hỏng mất khiến vi phu đau lòng. ” khuyên bảo Hi Nhi ủykhuất bình thường trở lại, mới dỗ dành người ngủ rồi

Lần này chỉ còn lại một mình Hi Nhi, mấy ngày đầu không cảm thấy có gì đặc biệt, càng về sau bắt đầu trở nên nhớ Tạ Quân Ngọc hơn, trong lòng vừa ủy khuất lại nhớ mong, trong lòng vừa khổ vừa chát vô cùng, trước ngực không có Tạ Quân Ngọc mỗi ngày mυ"ŧ lấy, trướng hết sức lợi hại, chạm nhẹ một cái, liền chảy ra rất nhiều sữa tươi, Hi Nhi nhớ kỹ lời Tạ Quân Ngọc nói, đến khi thật sự không chịu được, mới dùng tay xoa nắn một chút, ngoài ra, khuôn mặt tuấn lãng của Tạ Quân Ngọc còn hàng đêm đi vào giấc mộng, luôn cười tà nói: ” Vi phu thích Hi Nhi. ”

Thời gian một tháng đã trôi qua, Tạ Quân Ngọc vẫn chưa trở về, lúc này, thân thể Hi Nhi xuất hiện một chút biến hóa, ngực vô cùng trướng đau, không cần chạm vào, đã chảy ra rất nhiều sữa tươi, càng không muốn ăn, ăn chút đồ ăn dầu mỡ dạ dày liền không khỏe, nôn mửa liên tục, trong lòng lại vô cùng nhớ mong Tạ Quân Ngọc chậm chạp chưa về, nhưng mà chỉ qua vài ngày, hai lạng thịt Tạ Quân Ngọc thật vất vả nuôi dưỡng ra liền biến mất vô tung vô ảnh, đủ loại cảm xúc, khiến Hi Nhi rất ủy khuất, lúc nửa đêm bừng tỉnh, không tránh khỏi rơi xuống chút nước mắt

Tạ Quân Ngọc rời đi đã gần hai tháng, ban đêm, trong lúc ngủ mơ Hi Nhi liền bị bàn tay lớn châm ngòi thổi gió trong nội y làm cho bừng tỉnh, tại ngửi thấy mùi huân hương quen thuộc, thân thể căng thẳng lập tức buông lỏng, khuôn mặt nhiễm lên vui vẻ, ” Tướng công, ngươi đã trở về. “, sau khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hốc mắt nóng lên, nước mắt nóng hổi lại rơi xuống

Nghe thấy âm thanh yếu ớt nức nở nghẹn ngào của Hi Nhi, Tạ Quân Ngọc vội vàng thắp nến, bộ dạng đỏ vành mắt rơi lệ của Hi Nhi lập tức rơi vào trong mắt, trái tim lập tức như bị nhéo, tiến lên ôm Hi Nhi, lo lắng hỏi: ” Hi Nhi, sao lại khóc? ”

Nằm trong cái ôm rộng lớn mà ấm áp của Tạ Quân Ngọc, hồi lâu, ủy khuất nặng nề trong lòng Hi Nhi mới rơi xuống, mắt đỏ hồng, ” Tướng công không phải nói một tháng sẽ trở về ư? ”

Lời vừa nói ra, Tạ Quân Ngọc liền biết Hi Nhi vì sao rơi lệ, trong lòng vừa ngọt vừa chát, ” Hi Nhi, đều do vi phu không tốt, không theo như thời gian ước định trở về, lại khiến cho Hi Nhi chịu ủy khuất, không khóc không khóc, vi phu đau lòng. ”

Nói xong từ trong tay áo lấy ra hai tượng gỗ điêu khắc gỗ, rõ ràng là bộ dạng của hai người, như hiến vật quý đưa cho Hi Nhi cẩn thận nhìn một cái

” Hi Nhi, ta đặc biệt đến ngôi chùa khá nổi tiếng trong kinh thành, lại để cho cao tăng cầu nguyện, ngươi nhìn xem có đẹp hay không? Sau này ta sẽ mang theo ngươi, ngươi mang theo ta, Hi Nhi thấy thế nào? ” Tạ Quân Ngọc lòng tràn đầy vui mừng nhìn Hi Nhi

Hi Nhi nhìn tượng gỗ điêu khắc tinh xảo này, Tạ Quân Ngọc còn vì thế cầu nguyện, lúc này mới nín khóc mỉm cười, đỏ mặt nhận lấy tượng gỗ điêu khắc Tạ Quân Ngọc , chủ động hôn môi Tạ Quân Ngọc một chút

Tạ Quân Ngọc làm sao có thể buông tha cơ hội tuyệt vời này, quấn lấy đầu lưỡi Hi Nhi, bắt đầu triền miên, kể hết tình cảnh hai tháng nhớ mong, bàn tay lớn dọc theo lưng bóng loáng của Hi Nhi vuốt ve

” Hi Nhi còn nhớ lời nói trước khi đi của vi phu, nếu gầy, thì phải hảo hảo phạt Hi Nhi. ” Tạ Quân Ngọc sáng rực nhìn Hi Nhi, trong đồng tử như mực nổi lên ánh lửa

” Hi Nhi nhớ rõ, mời, mời tướng công hảo hảo phạt Hi Nhi. ” Hi Nhi chống lại ánh mắt sáng rực của Tạ Quân Ngọc,thân thể đỏ lên, như xấu hổ mang e sợ nói ra, đưa thân thể mê người lên

Tạ Quân Ngọc lập tức vội vàng cởi bỏ áσ ɭóŧ tuyết trắng của Hi Nhi, ngậm lấy hạt nhũ đỏ tươi sưng đỏ của Hi Nhi, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào, lượng lớn sữa tươi ngọt ngào liền vào trong miệng, cười xấu xa nói: ” hai tháng Vi phu không ở đây, chỗ này Hi Nhi có trướng đến khó chịu không? ”

” A ưm…… Khó chịu…… Ưm a……” Hi Nhi ôm đầu Tạ Quân Ngọc chôn ở trước ngực, thân thể run rẩy đáp

” Vậy, có nghĩ đến bộ dạng của vi phu tự mình nặn một chút Không? ” vẻ mặt Tạ Quân Ngọc cười tà, khóe miệng còn dính sữa tươi màu trắng

” Ưm…… Có…… A ưm…… Tướng công…… Chạm phía sau……” Hi Nhi xấu hổ đến muốn nhỏ ra máu, thấy Tạ Quân Ngọc đưa tay duỗi đến hoa huyệt trơn ướt, nhỏ giọng nói

Tạ Quân Ngọc không nghi ngờ gì, ngón tay thăm dò lối vào hậu huyệt chặt chẽ, mập mờ nói: ” Hi Nhi, nơi này của ngươi thật chặt, mυ"ŧ lấy tay ta không buông đây. ”

Hi Nhi đỏ mặt không biết nên đáp lại như thế nào, trong lòng nhớ hắn, dứt khoát nhắm mắt, tùy ý Tạ Quân Ngọc đi, Tạ Quân Ngọc cũng không hề khó xử Hi Nhi da mặt mỏng, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cửa huyệt mấp máy đỏ tươi hồng, rút tay ra, đâm tính khí dữ tợn đi vào, bắt đầu mạnh mẽ ȶᏂασ làm, cán nóng rực liên tục cọ qua thành ruột mẫn cảm

” Ô ưm…… Tướng công…… Ha ha…… đầy quá…… A a a a……” Hi Nhi nghẹn ngào thét chói tai vang lên, hoa huyệt tiết ra lượng lớn chất lỏng trong suốt, tính khí thanh tú phun bạch trọc, hạt nhũ đỏ tươi trước ngực tiết ra sữa tươi màu trắng, thành ruột kịch liệt co rút, xoắn Tạ Quân Ngọc cứ như vậy bắn tinh, bạch trọc nồng đặc phun lên tâm huyệt, hoa huyệt lần nữa tràn ra chất lỏng dinh dính trong suốt

Tạ Quân Ngọc có chút sững sờ, lại nở nụ cười, ” Hi Nhi, ngươi thật mẫn cảm, không phải là quá nhớ vì phu chứ. “, Hi Nhi mắc cỡ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, vùi mặt vào trong l*иg ngực Tạ Quân Ngọc

Tạ Quân Ngọc nhìn bộ dạng này của Hi Nhi, dục hỏa lập tức lại nổi lên, vừa định sờ đến hoa huyệt trơn ướt kia, Hi Nhi lại đỏ mặt kéo tay hắn lại, một bộ nhăn nhăn nhó nhó

” Hi Nhi, làm sao vậy? ” Tạ Quân Ngọc thấy Hi Nhi đỏ mặt không nói lời nào, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu

Hi Nhi chỉ có thể đỏ lỗ tai, kề sát vào bên tai Tạ Quân Ngọc, âm thanh nho nhỏ nói: ” Tướng công, đại phu nói Hi Nhi mang thai. “, lời này vừa nói ra, Tạ Quân Ngọc liền ngây ra một lúc, sau đó mừng như điên nói: ” Hi Nhi, thật ư? ! Thật ư? ! ”

Hi Nhi không nghĩ đến phản ứng của Tạ Quân Ngọc lớn như vậy, hai má càng thêm đỏ ửng, ” Là thật. “, Tạ Quân Ngọc mừng rỡ bây giờ không biết làm sao mới được, lúc thì hôn nhẹ hai má đỏ lên của Hi Nhi, lúc thì sờ sờ bụng còn bằng phẳng của Hi Nhi, vui vẻ trên đuôi lông mày đậm đến không đổi được

Thì ra sau khi thân thể Hi Nhi trở nên không khỏe, liền đi đại phu xem, biết được tin mang thai, nhất thời vừa mừng vừa sợ, hận không thể lập tức nói cho Tạ Quân Ngọc, trên mặt không tin đại phu chẩn đoán, trong lòng lại rất cao hứng, tính đi tính lại, đúng là mang thai cái đêm trước khi đi kia, thấy vẻ mặt Tạ Quân Ngọc mừng rỡ, khóe miệng Hi Nhi cũng hiện ra vui vẻ

Ngược lại Tạ Quân Ngọc còn vui sướиɠ đắm chìm trong tin Hi Nhi có tin mừng, không thể ngờ được mình vừa về đến nơi Hi Nhi liền tự nói có tin vui cho mình, ôm Hi Nhi hôn rồi lại hôn, khiến cho khuôn mặt Hi Nhi đầy nước, ” Hi Nhi, nhất định là nó quấy rối ngươi rồi, ngày mai vi phu liền nấu chút đồ ăn tinh xảo ngon miệng, dưỡng ngươi béo chút. ” Tạ Quân Ngọc vuốt vòng eo Hi Nhi so với lúc mình đi gầy hơn chút, rất đau lòng nói

” Ưm, đều nghe tướng công. ” Hi Nhi chôn ở l*иg ngực ấm áp của Tạ Quân Ngọc, cười đồng ý, Tạ Quân Ngọc lập tức cũng bắt đầu thành thật hơn, ở bên tai Hi Nhi lải nhải nói chuyện, đơn giản là một chút ” Vi phu đã về trễ rồi, khiến Hi Nhi chịu ủy khuất, tội đáng chết vạn lần……”

Nói đủ kiểu, thực sự khiến Hi Nhi cười cong mắt phượng, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của Tạ Quân Ngọc, an tâm thϊếp đi

———————————–