Hắn tức cái gì?
Tần Nghi rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Sở Cẩm Dao đợi một lúc mà không thấy Tần Nghi trả lời, bèn ngẩng đầu: “Ngươi làm sao vậy?”
Tần Nghi khôi phục tinh thần, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Không có gì. Đột nhiên, ta cảm thấy nàng rất may mắn khi sinh ra ở Hầu phủ. Nếu sinh ra trong gia đình đế vương, khẳng định đã sớm đi đầu thai.”
“Ôi cái người này…” Sở Cẩm Dao tức giận, trừng mắt với Tần Nghi, phát hiện người này chẳng thèm mảy may thay đổi biểu cảm. Dù nàng có tức nhưng nghĩ đến việc sinh ra trong hoàng thất, thì đúng là không sống tốt được. Vì vậy, nàng thôi giận dỗi: “Thôi, lời ngươi nói không phải không có đạo lý. Tổ mẫu là người nghiêm chính, công bằng, ngay cả việc ta ngang ngạnh chống đối bà cũng cho qua. Đổi lại gia đình khác, ương bướng với trưởng bối thì không biết sẽ bị phạt thế nào.”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Tần Nghi tức giận nói. Một lát sau, hắn bổ sung thêm: “Lần sau nếu ngươi bị oan uổng, trước tiên phải chịu đựng, cúi đầu nhận sai với trưởng bối. Chờ trưởng bối hết giận, ngươi hẵng từ từ nói ra chân tướng. Lúc ấy nhiều người, ngươi lại cứng đầu không phục. Chẳng còn gì tốt hơn ngoài việc chịu mấy thước đâu.”
“Đạo lí này ta hiểu. Nếu là người khác thì thôi. Nhưng, lúc đó ta lại bị Sở Cẩm Diệu hãm hại. Thế nên, ta không muốn cúi đầu để nàng ta đắc ý.” Sở Cẩm Dao nói: “Huống hồ, ta còn là người đúng.”
Tần Nghi nhìn Sở Cẩm Dao, thoáng cái nhớ đến mình ngày hôm đó. Vài vị nội các lão tề tụ tại Đông cung, tận tình khuyên bảo hắn: “Điện ha, người hãy nhẫn nhịn chút. Hãy cúi đầu trước bệ hạ và nương nương. Chúng ta đều biết người nói đúng mà. Chờ bệ hạ nguôi giận, thần sẽ khuyên bảo bệ hạ, cho điện hạ một công đạo.”
Khi đó hắn nói gì? Hắn cũng nói: “Tần Nghi ta không phải hạng chính nhân quân tử gì, nhưng chuyện đã làm quyết không hối hận. Ông ấy dám làm trò trước mặt văn võ bá quan, cho cung nữ nổi trống. Nhìn ông ấy có giống một vị vua, một người cha không? Bây giờ có người làm mình mất mặt thì ghét bỏ cơ à. Bảo ta cúi đầu nhận lỗi? Không bao giờ!”
Mấy vị các lão nghe xong bị dọa suýt hôn mê, run rẩy vây quanh hắn, dỗ ngon dỗ ngọt mà chẳng khiến người mềm lòng. Không ngờ bây giờ, Tần Nghi lại được sắm vai “các lão”.
Bỗng nhiên, Sở Cẩm Dao phát hiện Tần Nghi hơi nhếch miệng, cười nhẹ, trông lạnh đến thấu xương. Nàng ngạc nhiên nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì.” Tần Nghi thản nhiên mở miệng nói: “Chẳng qua ta nhớ tới thầy mình mà thôi. Cuối cùng ta cũng hiểu được tâm trạng bọn họ khi đó. Đáng tiếc, đã qua lâu rồi.”
Giờ Sở Cẩm Dao cảm thấy Tần Nghi rất kỳ quái. Trực giác mách bảo nàng rằng, Tần Nghi không thích bị hỏi nhưng không khống chế nổi muốn quản hắn. Hết cách, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi ổn chứ?”