Chương 6

Cố Vân Trạch công kích Ni Ni bằng kiện eo của mình, nhiều lần đem côn ŧᏂịŧ cắm đến chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt Đường Ni Ni, làm cho cô thét chói tai liên tục.

"Yên tâm em sẽ không chết đâu, có chết thì cũng là sướиɠ chết". Qυყ đầυ của Cố Vân Trạch tìm được màиɠ ŧяiиɧ của cô.

Đau dài không bằng đau ngắn, chọc thủng lớp màng này, lại một hồi làm tiểu huyệt thích ứng với đại côn ŧᏂịŧ này của anh, khẳng định sẽ không còn đau đến như vậy nữa, nghĩ đến đây Cố Vân Trạch chẳng màng Đường Ni Ni đang khóc nháo.

Anh đột nhiên dùng một chút lực đem côn ŧᏂịŧ cắm sâu xuống, làm rách màиɠ ŧяiиɧ, rốt cục cũng đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ nhét vào hoa huyệt non mềm của cô.

"A ! Đau quá! Em hận anh Cố Vân Trạch! Anh là đang phạm tội cưỡиɠ ɠiαи!! Ô ô ~~~ em hận anh chết đi được ~~~". Đường Ni Ni giờ phút này đau đến nỗi mặt trắng bệch, cả người đổ đầy mồ hôi, cô cảm giác mình đau sắp chết rồi, cũng chẳng nhớ đến là chính bản thân mình mới là người chủ động cầu hoan, chỉ biết mắng Cố Vân Trạch.

Cố Vân Trạch vội cúi người xuống hôn hôn cái miệng nhỏ của cô, trấn an nói: "Em nhịn một chút là liền không đau nữa, đúng là anh phạm tội cưỡиɠ ɠiαи, nhưng đời này anh chỉ cưỡиɠ ɠiαи một người mà thôi, lại nói em mắng anh phạm tội này, anh mà không tàn nhẫn làm em thì không phải là rất nguy hiểm sao!"

"Anh là đồ biếи ŧɦái! Đại phôi đản! Kẻ lừa đảo! Anh chẳng phải nói cái đó mềm sao? Như thế nào lại cứng thế này?"

Đường Ni Ni cảm giác cái kia của Cố Vân Trạch đang tung hoành cắm mình ở phía dưới, giống như muốn đem cắm hỏng của cô vậy, hoa huyệt chướng không chịu được, hàm chứa cái côn ŧᏂịŧ lớn như vậy khiến cô đến co rút lại cũng chẳng thể nào co rút được.

"Côn ŧᏂịŧ mà không cứng thì sao có thể làm em, sao có thể khiến em sung sướиɠ được?". Cố Vân Trạch thật sự hết kìm nén nổi, bắt đầu nhẹ nhàng mà trừu động.

Bởi vì đau đớn mà dâʍ ŧᏂủy̠ của Đường Ni Ni đã không còn chảy, cũng may còn có máu xữ nữ giúp bôi trơn, tuy thọc vào rút ra còn rất gian nan nhưng vẫn có thể động được.

"A ~~~ đau quá! Cố Vân Trạch anh đừng nhúc nhích ~~ a a ~~ anh mau dừng lại đi! Em từ bỏ! Em phải trở về nhà thôi!". Đường Ni Ni khóc kêu còn mang theo tiếng thở dốc, Cố Vân Trạch nghe vậy tìиɧ ɖu͙© lại càng tăng vọt.

Nghĩ đến nữ thần trong lòng mình mấy năm đang bị mình đè ở dưới thân mà phá thân cùng chọc vào rút ra, Cố Vân Trạch hưng phấn đến nỗi không màng Đường Ni Ni khóc nước mắt rơi như vỡ đê, bàn tay to của anh cầm chặt lấy bắp đùi cô, không cho cô lộn xộn.

"Ni Ni ngoan đừng nhúc nhích, em càng không phối hợp sẽ càng đau mà thôi, anh cắm nhẹ một chút nha~~~ em ngoan nhé ~~". Cố Vân Trạch một bên nhẹ nhàng thao lộng, một bên dịu dàng dỗ dành.

Nhưng tiểu huyệt của cô vừa chặt vừa nóng, côn ŧᏂịŧ của anh cắm ở trong thật sự sảng khoái không chịu được, mỗi lần cắm động đều khiến Cố Vân Trạch sướиɠ đến gầm nhẹ ra tiếng, phần eo lại càng không khống chế được động càng lúc càng nhanh, mỗi lần cũng cắm càng lúc càng sâu hơn.

Tuy vậy cảm giác của Đường Ni Ni lúc này không được tốt như vậy, cô chỉ cảm thấy mỗi lần Cố Vân Trạch cắm mình đều đau đến tê tâm liệt phế, Cố Vân Trạch thao càng lúc càng dùng sức làm cô cùng càng ngày càng đau hơn.

Cho dù cô có kêu gào, cào hay cắn xé tóc của anh thì anh vẫn chẳng quan tâm mà tiếp túc bẻ đùi của mình ra, dùng côn ŧᏂịŧ thô to kinh người kia mà xỏ xuyên qua cô.

"Cố Vân Trạch! Anh mà không chịu dừng lại em sẽ báo công an anh cưỡиɠ ɠiαи em!! Anh mau đứng lên đi! Đau quá ~~ em không chịu nổi ~~~". Đường Ni Ni khóc đến hỏng mất.

" Em có kêu thế nào thì anh cũng thao! Anh thầm mến em mấy năm, hôm nay em lại chủ động tới cầu hoan, anh mà chịu buông tha em thì còn đáng là đàn ông sao?! A ~~ sướиɠ quá ~~ tiểu huyệt của Đường Ni Ni thật mất hồn, so với các nữ nhân kia càng sướиɠ hơn bao nhiêu ~~ kẹp đến nỗi khiến lão tử muốn bắn rồi ! Anh hôm nay không đem em cắm ba ngày không xuống được giường, thì anh liền không mang họ Cố!!"

Cố Vân Trạch kích động mà nắc eo như vũ bão, nhiều lần đem côn ŧᏂịŧ cắm đến chỗ sâu nhất trong Đường Ni Ni, khiến cô thét chói tai liên tục.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~