Chương 45

“Tiểu nha đầu này cố ý nói đến ba mẹ, muốn để anh phân tâm phải không?”. Đôi tay của Đường Minh Huy mò đến trước ngực Ni Ni, dùng sức xoa hai vυ".

Côn ŧᏂịŧ lớn ở trong tiểu huyệt của muội muội chậm rãi cương lên, đau lòng muội muội đêm nay bị thao lâu nên Đường Minh Huy không hung hăng thao nữa mà chậm rãi xỏ xuyên.

Nhưng phía dưới của Ni Ni hôm nay bị làm lâu như vậy, mặc dù anh mềm nhẹ mà thao làm cũng làm cô chịu không nổi, nhanh chóng mà xin tha: “Ca ca ~~~ a ~~~ từ bỏ ~~~ Ni Ni hôm nay thật sự không chịu được nữa rồi ~~~ ngày mai lại tiếp tục được không?”

“Nhưng ca ca muốn em nhiều năm như vậy, đến hôm nay mới được làm nên thật sự nhịn không được, cho ca ca thao một lần nữa được không?”. Bắn ra một lần làm Đường Minh Huy cuối cùng cũng khôi phục một chút lý trí, ôn nhu dỗ dành Ni Ni chiều mình làm thêm một lần.

Tiểu huyệt của cô vừa hẹp lại vô cùng ướŧ áŧ, cắm vào thật sự không muốn phải rút ra, nói thật nếu cô có thể chịu được thì anh có thể làm cô trọn một đêm.

Làm cho cô nhớ kỹ thân phận lúc thao cô là một người đàn ông, chứ không phải là ca ca.

Ni Ni còn đang suy nghĩ lấy cớ gì để dụ dỗ ca ca đem côn ŧᏂịŧ rút ra, đột nhiên chuông cửa vang lên dồn dập, Ni Ni nhanh chóng nói: “Ca ca có ai đến, anh mau đi xem là ai đến đi”.

Đường Minh Huy lúc này mới lưu luyến rút côn ŧᏂịŧ lớn ra khỏi tiểu huyệt của muội muội, đem chăn đắp kín lên người Ni Ni, bản thân quấn vội khăn tắm lên người liền ra mở cửa phòng.

Cố Vân Trạch cả đêm gọi điện thoại cho Ni Ni cũng không thấy cô bắt máy, mở định vị trên điện thoại thì thấy cô ở công ty, hơn nữa buổi chiều nhắn tin qua Wechat nói với anh rằng đêm nay tăng ca nên anh cũng không nghĩ nhiều.

Thế nhưng sau đó xem định vị thì thấy cô đến khách sạn, liền lái xe vượt vô số cái đèn đỏ tới nhanh đến nơi này, kết quả cửa vừa được mở ra thì gặp một người đàn ông đang để trần thân trên, phía dưới tuy có quấn khăn tắm nhưng nơi giữa háng lại phồng lên một cục, không cần nghĩ cũng biết anh ta đã cùng Ni Ni làm cái gì.

Cố Vân Trạch tức đến điên lên, giơ nắm đấm hung hăng đấm vào mặt anh ta, đấm mấy quyền liền làm Đường Minh Huy ngã xuống đất, Ni Ni nghe được động tĩnh liền quấn vội khăn tắm lên người , bủn rủn chân chạy tới xem thì thấy Cố Vân Trạch đang ấn ca ca của mình trên mặt đất mà đánh.

“Cố Vân Trạch! Anh làm cái gì thế? Sao lại đánh ca ca của em!?”. Ni Ni cao giọng trách mắng.

Là ca ca?! Kia như thế nào sao hai người họ lại choàng khăn tắm, hiển nhiên là bộ dáng đang trong lúc làʍ t̠ìиɦ thì bị quấy rầy, khi Ni Ni tới gần chuẩn bị đỡ Đường Minh Huy, Cố Vân Trạch lúc này mới nhìn thấy trên nửa vυ" mà cô lộ ra là chi chít các dấu cắn, môi cũng bị hôn rách, trên cổ tay còn có dấu vết bị buộc lại!

“Anh ta là ca ca của em?!”. Cố Vân Trạch nghiến răng hỏi.

“Đúng vậy, chẳng phải anh đã xem qua ảnh chụp rồi sao? Anh mau tránh ra!”. Ni Ni thấy ca ca bị đánh đến miệng mũi đầy máu đau lòng đến hoảng rồi.

Mặc dù ca ca vừa mới làm chuyện sai lầm, nhưng dù sao anh cũng là người từ nhỏ đến lớn thương yêu cô nhất, cô sao có thể nhẫn tâm mà nhìn anh bị thương.

“Ni Ni ngồi xổm xuống, khăn tắm vì quấn vội vàng trực tiếp rời rạc lộ ra tiểu huyệt bị sưng còn đang chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông, hình ảnh da^ʍ mĩ này đều bị Cố Vân Trạch thu vào đáy mắt.

“Tiểu huyệt của em là bị ca ca em thao đến sưng lên?! Dấu vết trên ngực cũng là do anh ta cắn?!”. Hai mắt Cố Vân Trạch đỏ tươi nghiến răng hỏi.

“Không liên quan đến anh!! Cố Vân Trạch!! Anh mau buông ca ca của em ra!”

Ni Ni muốn đẩy Cố Vân Trạch, lại thấy anh giống như người điên mà đá vào Đường Minh Huy, trong miệng quát lớn: “Vậy thì càng phải đánh!”

Đường Minh Huy bị đánh đã ngất, Cố Vân Trạch vẫn càng đánh càng điên cuồng.

Ni Ni thật sự không đành lòng nhìn tiếp, chỉ phải lạnh lùng nói: “Cố Vân Trạch! Vô luận là ca ca hay là Hứa Phong! Hay là Hàn tổng thì cũng không liên quan đến anh!! Em không phải của anh, bị ai thao cũng không cần anh phải quản!”

Nghe được lời Ni Ni nói, Cố Vân Trạch thất thần dừng tay: “Anh không có tư cách quản ư?! Hàn tổng? Em hôm nay vừa mới đi làm thôi đã thông đồng với cấp trên sao? Còn có ca ca của em nữa? Đường Ni Ni em sao có thể dơ bẩn như thế?!”

“Đúng! Em chính là người dơ bẩn như vậy đấy! Nếu trong lòng anh chán ghét em thì cách xa em ra càng xa càng tốt, anh nghĩ em là người như thế nào thì em cũng sẽ không để bụng đâu!”. Ni Ni đỏ hốc mắt nhẫn tâm nói.

“Được, là mắt tôi bị mù, Đường Ni Ni trong mắt tôi vừa đơn thuần vừa ngoan ngoãn, vừa phá thân xong liền ai cũng có thể nhận làm chồng, trở thành kỹ nữ! Coi như tôi mấy năm qua đều là trả giá vì sự ngu ngốc!! Từ nay tôi mà quản việc của em thì tôi chính là cháu của em!!”. Cố Vân Trạch để lại những lời này, liền đi ra khỏi phòng chẳng thèm quay đầu lại.

Ni Ni khóc nức nở sửa sang lại quần áo của mình với ca ca, ấn 120 gọi điện nhờ cứu giúp.

Cũng may anh bị thương không nghiêm trọng lắm, não bị chấn động nhẹ, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện quan sát mấy ngày liền tốt lên.

Ni Ni chịu đựng hạ thân đau đớn, chạy đôn chạy đáo xử lý thủ tục nhập viện cho Đường Minh Huy, cô không dám gọi điện thoại cho ba mẹ, sợ ba mẹ phát hiện ra manh mối, cũng sợ họ khi biết con trai bảo bối của mình bị thương sẽ mắng cô đến máu chó đầy đầu mất.

Ban đêm bác sĩ trực ban kiểm tra đơn giản xong, thấy tư thế đi đường của Ni Ni quái dị, trên miệng cùng tay cũng có vết thương liền săn sóc nói: “Cô Đường, ca ca của em hiện tại không có trở ngại gì, trong văn phòng tôi có một ít thuốc, em có thể đến lấy chút thuốc để xử lý vết thương trên người.”

“Không sao cả, trên người em đều là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại”. Ni Ni vội lễ phép cự tuyệt.

“Chỉ cần miệng vết thương bị xước cũng có khả năng bị uốn ván, cô Đường không muốn vì bản thân thì cũng phải vì ca ca mà suy nghĩ, cô mà ngã bệnh thì sao có thể chăm sóc anh ấy được”. Bác sĩ nhẹ nhàng nói.

Thân hình người bác sĩ này cao lớn, ngũ quan thâm thúy với làn da trắng nõn, mặc áo blouse trắng nhìn càng có ý vị, giống với bác sĩ trong phim Hàn Quốc mà trước đây Ni Ni từng xem, hơn nữa anh lại săn sóc nhiệt tình như vậy, Ni Ni đành phải theo anh đi vào văn phòng.

Bác sĩ bôi thuốc trên miệng vết thương của Ni Ni xong, giống như vô tình mà dò hỏi: “Cô Đường hình như đi đường không được thoải mái, có phải trên đùi cũng có vết thương hay không?”

Bác sĩ vừa mới dứt lời, theo bản năng Ni Ni khép lại hai chân, da trên hai mảnh môi âʍ ɦộ của cô xác thực là bị xây xát rồi, nhưng sao có thể tùy ý để cho người khác bôi thuốc tại nơi đó được.

“Vẫn là câu nói kia, chỉ cần xây xát thôi là cũng có thể nguy hiểm, cô Đường phải thận trọng, em hẳn phải biết đạo đức nghề y, trong mắt bác sĩ không phân biệt nam và nữ”. Bác sĩ nghiêm mặt nói.

“Uốn ván rất nguy hiểm sao?” Ni Ni nhỏ giọng hỏi.

“Nếu nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến đường hô hấp, làm cho chức năng hô hấp bị suy kiệt”

Ni Ni nghe xong kinh hồn bạt vía, vội vàng ngoan ngoãn nói: “Xác thật có vết thương, nhưng là…”

Hai má Ni Ni ửng đỏ, muốn nói lại thôi.

“Không sao cả, em nằm lên giường để tôi kiểm tra một chút”. Bác sĩ nghiêm trang nói.

Nghĩ đến tính nghiêm trọng của vấn đề, Ni Ni tuy cảm thấy thẹn nhưng vẫn lên giường đem qυầи ɭóŧ cởi ra, hai chân dạng ra để lộ nơi riêng tư cho bác sĩ xem.

“Phía dưới giống như bị rách……”. Ni Ni đỏ mặt nói.

Bác sĩ duỗi tay kéo lấy môi âʍ ɦộ của Ni Ni nhìn vài cái, nghiêm mặt nói: “Có mấy chỗ bị trầy da rồi, để tôi bôi chút thuốc cho em”

Bôi thuốc xong anh lại nói: “Tôi sẽ giúp em kiểm tra kỹ hơn để xem trong âʍ đa͙σ có nơi nào bị thương nữa không”

Không chờ Ni Ni gật đầu, bác sĩ liền đem hai ngón tay vói vào làm âʍ đa͙σ căng ra, chiếu đèn pin xem xét, sắc mặt ngưng trọng nói: “Vết thương ở bên trong có chút nghiêm trọng, phải bôi thuốc thật kỹ, cô Đường nhẫn nhịn một chút nhé”

Dứt lời liền bôi thuốc mỡ lên ngón tay, lần nữa cắm vào, trong âʍ ɦộ của Ni Ni chọc vào rút ra, lòng bàn tay cũng xoa nắn mỗi một chỗ mềm mại trong tiểu huyệt.

Ni Ni tuy biết là đang bôi thuốc thôi, nhưng thân thể cô mẫn cảm, hôm nay lại bị thao nhiều như vậy vẫn là không nhịn được tiết ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠.