Chương 41

Không biết là do thời gian trò chuyện quá ngắn, hay là Hàn Thanh Thời không thích chơi trò này, dù sao Ni Ni cảm thấy thật may mắn vì không bị Hàn Thanh Thời trêu chọc lúc đang gọi điện thoại, bằng không nếu để ca ca nghe được, nhất định cô sẽ bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.

Cô cúp điện thoại, lúc này Hàn Thanh Thời cũng vừa vặn sửa sang lại quần áo xong rồi, anh tiến tới ôm cô ngồi vào ghế phụ, sau đó mình thì ngồi vào ghế lái.

Khôi phục sắc mặt lạnh lùng như ở trong công ty, nghiêm túc hỏi: “Đi đâu?”

“Tự em về được”. Ni Ni đem áo ngực cùng quần áo mặc lại chỉnh tề, tức giận mà trả lời.

“Tự trở về với bộ dạng này sao? Muốn bị lưu manh ven đường hay tài xế tới cưỡиɠ ɠiαи ư? Ngại anh thao chưa đủ, lại muốn thêm một lần nữa? Mau nói địa chỉ, nếu không ngay tại ghế phụ anh sẽ thao em tiếp!”. Sắc mặt Hàn Thanh Thời trầm xuống, ngữ khí mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.

Ni NI cũng theo bản năng đọc địa chỉ mà ca ca vừa gửi cho cô.

“Không về nhà sao? Giờ này sao lại tới khách sạn mà không về nhà?”. Hàn Thanh Thời vừa rồi khi chỉnh lại quần áo cũng nghe được kha khá đoạn hội thoại của cô, biết người gọi đến chính là ca ca của Ni Ni, lúc cô đến công ty phỏng vấn, anh liếc mắt liền nhận ra đây chính là người phụ nữ dâʍ đãиɠ ở bãi đỗ xe ngày hôm đó.

Anh cố ý xem sơ yếu lý lịch của cô, nhớ rõ địa chỉ nhà là một khu phố kiểu cũ, hẳn là người địa phương.

“Ca ca đi du học ở nước ngoài, lại tự mình trở về bất giờ thế này, hẳn là sợ bị ba mẹ mắng chửi”. Ni Ni cũng cảm thấy kỳ quái, ca ca sao lại muốn hẹn gặp ở khách sạn cơ chứ.

“Được rồi, có gì nguy hiểm thì gọi cho anh, lưu số anh vào đi”. Hàn Thanh Thời vừa lái xe vừa phân phó.

Không biết vì điều gì, có lẽ là uy nghiêm khắc sâu, mỗi câu anh nói đều mang đậm ngữ khí không được phép cãi lời, Ni Ni được gia giáo nghiêm khắc từ nhỏ theo bản năng lưu vào số điện thoại của anh.

Lưu xong Ni Ni mới phản ứng lại, cô đi gặp ca ca thì có cái gì mà nguy hiểm chứ? Anh mới là nguy hiểm của cô đó!? Chẳng phải vừa rồi mới dâʍ ɭσạи cô sao!!

“Anh mới là đồ nguy hiểm!”. Ni Ni nhỏ giọng nói thầm.

“Em nói gì cơ?!”. Hàn Thanh Thời quay đầu lại nhìn chằm chằm Đường Ni Ni.

Một bộ dáng tiểu cô nương ngoan ngoãn rồi lại có chút phản nghịch cư nhiên làm anh cảm thấy có chút đáng yêu, đây nào giống như tư thái của một người phụ nữ dâʍ đãиɠ đê tiện đâu, chẳng lẽ do tài diễn xuất của cô quá đỉnh cao, dù là phụ nữ thành thục hay đáng yêu nhí nhảnh đều có thể thuần thục mà diễn?

Ni Ni trộm trừng anh một cái, quay mặt sang một bên giả vờ ngủ, không để ý đến anh nữa.

Khóe miệng Hàn Thanh Thời giơ lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy hình như cô có ý tứ, bắt đầu âm thầm suy nghĩ lần tiếp theo thao cô ở đâu bây giờ? Văn phòng? Trong nhà? Hay là làm một lần trong thang máy đi?

Tới nơi, Ni Ni thế nhưng mà mệt đến thϊếp đi, Hàn Thanh Thời gọi mãi mới đánh thức được cô, Ni Ni xoa đôi mắt mơ hồ định xuống xe, lúc này mới phát hiện dưới váy thoáng mát lạnh lẽo, mới nhớ tới mình chưa có mặc qυầи ɭóŧ vào.

Cô duỗi tay có chút không vui nói: “Trả em qυầи ɭóŧ!”

Hàn Thành Thời móc ra qυầи ɭóŧ từ túi áo thì kinh ngạc phát hiện đây lại là loại qυầи ɭóŧ hồng hồng có in hình hellokitty, lập tức cười nhạo ra tiếng, anh không dám tin hỏi: “Đây là qυầи ɭóŧ của em? Cư nhiên mặc loại này mà định câu dẫn anh ư?!”

“Ai muốn câu dẫn anh chứ? Mau trả em đây!!”. Ni Ni rướn cao người muốn cướp lại qυầи ɭóŧ.

Lại bị Hàn Thanh Thời nhanh trước nhét trở lại vào túi áo, anh cười nói: “Qυầи ɭóŧ để lại cho anh, hôm nào trả lại em một cái quần tơ tằm tình thú, như vậy mới hợp với khí chất của em”

Ni Ni vừa định cãi lại thì ca ca lại gọi điện tới, đã muộn thế này rồi cô không muốn làm ca ca sốt ruột nữa nên đành thôi, cũng may là giờ đi gặp ca ca, chứ nếu là Hứa Phong hay Cố Vân Trạch thì phiền toái lớn rồi.

Sau khi nhìn theo Ni Ni vào khách sạn, Hàn Thanh Thời mới lái xe rời đi.

Tới trước cửa phòng, Ni Ni vừa gõ được hai tiếng đã nghe thấy bước chân vội vã của ca ca chạy ra mở cửa, quả như cô dự đoán, sắc mặt anh vô cùng kém.

Vào trong phòng, Ni Ni cố gắng làm anh hạ hỏa mà cười rạng rỡ nói: “Ca, anh tự nhiên về nước như vậy không sợ bị mắng à?’’

Sau khi Ni Ni ngồi xuống, cô nỗ lực khép hai chân lại, tuy âʍ ɦộ đau cũng không dám mở chân ra, sợ bị ca ca phát hiện, lúc yêu sớm đã chọc anh tức điên rồi, nếu biết cô sau khi phá thân không bao lâu đã bị ba người đàn ông tàn nhẫn thao qua thì chắc sẽ tức đến ngất mất.

“Em đang yêu đương? Muốn kết hôn sao?!”. Đường Minh Huy vẫn như cũ không cười, vẻ mặt anh nghiêm túc.

Anh nhận được điện thoại của ba mẹ hỏi cô sinh nhật ngày bao nhiêu, vốn tưởng muốn tổ chức sinh nhật cho Ni Ni nhưng càng nghĩ càng thấy lạ, gọi điện ép hỏi cha mẹ mới biết được chuyện của cô với Cố Vân Trạch, anh vô cùng lo lắng liền đặt vé máy bay trở về nước.

“Không phải! Chính là……”. Hiện tại tình hình của cô vô cùng hỗn loạn, Ni Ni không biết nên giải thích thế nào cho phải.

Đem về ra mắt là Cố Vân Trạch, nhưng hiện tại lại ở chung với Hứa Phong, lại vừa mới bị cấp trên thao.

Cô nhớ tới mà rối tung như tờ vò, càng chẳng dám mở miệng.

Đường Minh Huy giờ nhìn kỹ Ni Ni mới phát hiện, môi của cô có chút sưng, môi dưới giống như bị cắn, đỏ bừng một mảng.

Này nhìn liền biết là vừa làm chuyện gì, Đường Minh Huy chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, trong đầu đã không chịu khống chế mà nghĩ đến hình ảnh muội muội bị người ta đè dưới thân mà thao làm.

Anh chợt mạnh mẽ kéo Ni Ni vào lòng ngực mình, ôm chặt rồi lẩm bẩm nói: “Ni Ni, em là của ca ca, vĩnh viễn đều như vậy!! Em không thể gả cho người khác, nhớ chưa?!”

Nghe rõ lời ca ca nói, Ni Ni bị kinh hách đến nổi hết da gà, da đầu cô tê dại, đây là có chuyện gì?! Ca ca từ nhỏ đã vô cùng thương yêu cô, như thế nào có thể đối với bản thân tâm tư như này?!

Bọn họ là anh em ruột đó! Cô sao có thể là của anh được? Cô nhất định phải gả đi chứ?

“Ca! Anh uống rượu có đúng không??”. Ni Ni cũng ngửi thấy trên người Đường Minh Huy có mùi rượu, nhưng lại nhàn nhạt, có lẽ uống không nhiều, hơn nữa nhìn anh cũng đang rất tỉnh táo.

Bị anh ôm như vậy, Ni Ni thực không quen, tuy là anh em ruột thịt gần gũi, nhưng trước kia cũng chưa từng như vậy qua, hai luồng vυ" bị ép ở trước ngực ca ca đến thay đổi hình dạng, làm cô khó thở vô cùng.

“Ca ca! Anh mau thả em ra!”. Ni Ni có chút hoảng loạn, cô cơ hồ cảm giác được hạ thể của ca ca tựa hồ đang cứng lên, chọc vào bụng nhỏ của cô.

“Có phải em đã bị anh ta thao rồi không?”. Đường Minh Huy không màng Ni Ni đang giãy giụa, ngược lại đem cô ôm càng chặt.

“Ca! Kể cả em với anh ấy làm cái gì thì cũng là hiển nhiên, nhưng em với anh là anh em ruột, anh không thể đối với em như vậy!!”. Nước mắt của Ni Ni chảy ra, bởi vì tay của Đường Minh Huy đang không an phận tiến đến sau lưng cởi nút cài áσ ɭóŧ của cô rồi.

Cô bị Cố Vân Trạch, Hứa Phong hay Hàn tổng thao đều không có tội lỗi gì cả, nhưng sao giống với Đường Minh Huy được, anh là ca ca của cô đó!! Sao anh có thể thao mình được chứ?!!!