Chương 24

Không khí bên trong xe có chút áp lực, Đường Ni Ni chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của gương mặt Hứa Phong, không biết sắc mặt của anh như nào, bộ dáng anh lúc này giống như đang chuyên tâm lái xe, nhưng theo hiểu biết của Đường Ni Ni khi trước đây vẫn còn bên anh thì khóe miệng không mang ý cười kia, nhất định là đang tức giận.

“Anh đều nghe thấy hết…… trong điện thoại sao?”

Cô biết đề tài này vô cùng xấu hổ, nhưng cô vẫn phải hỏi, bằng không ở cùng nhau sẽ càng xấu hổ hơn mà thôi.

“Ừm”. Hứa Phong thản nhiên gật gật đầu, nhưng vẫn không mở miệng.

Đường Ni Ni rũ đôi mắt xuống, trong lòng chẳng phải nói vô cùng khó chịu, bây giờ cô phải trở về nhà sao? Cảm giác chẳng có nơi nào chứa chấp cô cả.

Hứa Phong ý thức được cảm xúc của Ni Ni buồn bã, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, ôn nhu nói: “Không sao cả, em không phải ngại ngùng, Ni Ni của chúng ta đã lớn rồi, học cách hưởng thụ tìиɧ ɖu͙© cũng đâu có gì sai”

Ni Ni ngước mắt nhìn về phía Hứa Phong nghiêm túc hỏi: “Anh thực sự nghĩ như vậy sao?”

“Tìиɧ ɖu͙© vốn là một điều tốt đẹp, chỉ cần em không bị cưỡng ép thì em có thể tận tình mà hưởng thụ nó”. Hứa Phong quay mặt nhìn về phía Ni Ni nở nụ cười.

Lúc này Đường Ni Ni mới yên lòng, cô tưởng rằng Hứa Phong sẽ ghét bỏ cô, chỉ lại ngại không nói mà thôi, nhưng Hứa Phong nói những lời này với cô, Ni Ni cảm thấy anh thật sự không ghét mình nhỉ.

Đỗ xe trong gara xong, Hứa Phong mở cửa xe cho Ni Ni xuống, sau đó lại xách hành lý cho cô, săn sóc giống như chồng làm trong lòng Ni Ni cảm thấy ấm áp.

Nhà của Hứa Phong là trong một khu xa hoa tại thành phố S, lấy điều kiện gia đình, tướng mạo cùng bằng cấp của Hứa Phong ra mà nói, đảm bảo là một đối tượng xem mắt vô cùng chất lượng, đáng tiếc cha mẹ của cô cố tình lại chướng mắt anh, hiện giờ gặp được Cố Vân Trạch hào phóng giàu có như vậy lại càng không thích Hứa Phong.

Đến cửa nhà, Hứa Phong giới thiệu cho Ni Ni một chút về bố cục của căn nhà, có hai tầng, tầng trên có bốn phòng ngủ, ở giữa có một nhà tắm lớn, dưới lầu là khu nhà bếp, phòng ăn và phòng khách liền nhau, Ni Ni ở phòng ngủ chính nơi có ánh sáng tốt nhất, còn Hứa Phong ở ngay cách vách.

Đường Ni Ni hơi cảm thấy kỳ lạ, phòng này giống như dựa vào cách trang trí yêu thích của cô mà bố trí, chiếc giường công chúa màu hồng phấn, thảm nhung trải trên sàn màu trắng tinh, bàn trang điểm kiểu châu Âu cùng đèn lưu li thủy tinh ở phía trên, từ chăn ga gối đệm đến màu của tường trong căn phòng đều là màu hồng, còn có một chiếc tủ lớn có gương để đựng quần áo.

Ni Ni nghi hoặc quay đầu lại nhìn Hứa Phong, ậm ừ hỏi: “Anh……đã chuẩn bị khi em nói đến đây ở sao?”

“Không, căn phòng này từ rất sớm anh đã trang trí như vậy rồi, chẳng qua thường xuyên tu sửa lại, hồi cao trung em nói với anh rằng em rất thích ở phòng được trang trí giống với phòng công chúa, anh luôn nhớ kỹ trong lòng, khi mới khởi nghiệp có kiếm được chút tiền liền bắt đầu trang hoàng căn phòng này, không biết em bây giờ có còn thích nữa không”. Ánh mắt Hứa Phong tràn ngập dịu dàng, anh nhìn Đường Ni Ni một cách ấm áp.

Trong lòng Đường Ni Ni là cảm giác ngũ vị tạp trần, đã nhiều năm trôi qua rồi mà anh vẫn ghi tạc từng lời nói của cô ở trong lòng, nếu như lúc trước không mất anh thì thật tốt.

Bây giờ cảnh còn người mất, bọn họ có thể bỏ qua hết thảy mọi chuyện mà ở bên cạnh nhau sao?

“Hứa Phong, cảm ơn anh”. Đường Ni Ni chủ động nhào vào l*иg ngực Hứa Phong, đôi tay cô ôm chặt lấy eo của anh.

Hứa Phong nhẹ nhàng vỗ về bả vai của Ni Ni, ôn nhu nói: “Đã khuya rồi, em đi rửa mặt sớm rồi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng”. Ni Ni ngoan ngoãn gật đầu, cô rời khỏi vòm ngực ấm áp của Hứa Phong.

Cô lấy váy ngủ trong hành lý rồi vào nhà tắm.

Xả nước đầy trong bồn tắm xong, Ni Ni bắt đầu cởϊ qυầи áo, lúc này cô mới phát hiện trên bắp đùi vẫn còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô của Cố Vân Trạch dính lên, cô duỗi ngón tay đi vào hạ thân kiểm tra thì phát hiện còn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong.

Không biết có phải từ lúc phá thân xong, Đường Ni Ni cảm thấy bản thân mình vô cùng mẫn cảm, ngón tay cô cắm vào đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ moi ra nhưng hạ thân lại truyền đến cảm giác vô cùng tê dại, cô nhịn không được đem ngón tay càng cắm vào sâu hơn để làm giảm cảm giác ngứa ngáy trong người.

Nhưng lý trí bắt cô không được phép sa đọa, Đường Ni Ni cố nén kɧoáı ©ảʍ đem ngón tay rút ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước vào bồn tắm, nhưng vừa mới nằm xuống, theo bản năng cô lại nghĩ tới hình ảnh Cố Vân Trạch cùng mình điên cuồng làʍ t̠ìиɦ trong bồn tắm, rõ ràng nhất là hình ảnh anh điên cuồng thao mình, ngày đó phá thân cô vẫn luôn trong tình trạng bị động mà đón nhận.

Nhớ tới những hình ảnh đó, Đường Ni Ni nhịn không được mặt đỏ tai hồng, mặc dù đang ở trong nước, Ni Ni cũng có thể cảm giác có một dòng dâʍ ɖị©ɧ từ tiểu huyệt non mềm của mình đang chảy ra, cô nhịn không được lại đem ngón tay chậm rãi cắm vào hoa huyệt, thọc vào rút ra.

“A ~~~ a ~~”. Đường Ni Ni tự an ủi mình đến rêи ɾỉ ra tiếng.

Cảm giác ngứa ngáy càng ngày càng rõ ràng, cô chọc vào rút ra cũng càng mãnh liệt và sâu hơn.

Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt, Đường Ni Ni run rẩy rồi cao trào.

Nhưng cào trào qua đi, trong lòng Đường Ni Ni lại mang cảm giác vô cùng tự trách, tự trách là vì nhớ tới lúc trước cô đơn thuần đến phim ma còn chẳng dám xem, thế nhưng giờ lại biết cách tự an ủi bản thân rồi.

Rõ ràng trước khi đến nhà Hứa Phong, cô đã bị Cố Vân Trạch làm đến toàn thân xụi lơ ở trên giường, phải mất một lúc lâu mới có sức lực ngồi dậy, thế mà mới rửa sạch hạ thân thôi lại kí©h thí©ɧ muốn được làʍ t̠ìиɦ tiếp.

Tuy tự an ủi cũng làm cao trào, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút trống rỗng, giống như có côn ŧᏂịŧ cắm vào mới làm cô thoải mái hơn.

Cô cho rằng khi đưa cô về nhà, Hứa Phong sẽ không nhịn được mà muốn cô, thế nhưng anh lại vô cùng thân sĩ, tựa hồ chẳng hề có một chút tà niệm nào đối với mình, chẳng lẽ anh đã không còn thích cô nữa sao? Anh là chỉ vì nghĩ hai ta là bạn bè nên mới giúp đỡ cô, cho cô ở nhờ sao?

Ni Ni càng nghĩ càng khó chịu, thất thần tắm rửa rồi lau khô người, mặc váy ngủ vào rồi ra khỏi phòng tắm.

Không nghĩ tới Hứa Phong chưa đi mà vẫn còn đang ở trong phòng ngủ thu dọn hành lý cho cô, đem quần áo gấp gọn để vào tủ, ngay cả áo ngực với qυầи ɭóŧ của cô cũng được anh cất rồi.

Ni Ni nhớ đến bản thân vừa tự an ủi ở phòng tắm phát ra tiếng rêи ɾỉ, có lẽ đã bị Hứa Phong nghe được, mặt cô nhanh chóng đỏ bừng lên.

“Anh vốn để em tự dọn dẹp nhưng lại sợ muộn rồi nên làm giúp em”. Hứa Phong đóng cửa tủ quần áo lại, đến trước mặt Ni Ni giải thích.

“Anh vẫn luôn……ở trong này sao?”. Ni Ni ậm ừ hỏi.

Cô tắm rửa xong không mặc nội y, mà cổ của chiếc váy ngủ này lại vô cùng rộng, vυ" to trắng nõn theo hô hấp của cô mà phập phồng lên xuống như ẩn như hiện, cơ hồ hơn nửa vυ" đều lộ ra bên ngoài, hơn nữa tóc cô vẫn còn ướt, từng giọt nước theo ngọn tóc chảy xuống trước vυ" đem cả váy cũng ướt một mảng, làm đầṳ ѵú màu hồng phấn cứ vậy mà lộ ra bên ngoài.

Phong cảnh mê người như vậy, mặc dù Hứa Phong cố lờ đi nhưng thật sự không dời được ánh mắt.

Anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được nhắc nhở: “Váy của Ni Ni ướt rồi, mau sấy khô tóc đi em.”

Ni Ni cúi đầu liền thấy phong cảnh trước ngực mình, có lẽ đã bị Hứa Phong nhìn không sót chỗ nào rồi, trên vυ" còn có mấy dấu vết hôn cắn của Cố Vân Trạch để lại, mặt Đường Ni Ni liền hồng đến sắp nhỏ ra máu.

Hứa Phong vội đi đến bàn trang điểm lấy ra máy sấy tóc, anh chủ động nói: “Ni Ni, đến đây anh giúp em sấy tóc.”

Ni Ni ngoan ngoãn ngồi trước gương trang điểm, tùy ý để những ngón tay thon dài của Hứa Phong lướt qua mái tóc đen của mình mà vỗ về.

Ni Ni cảm thấy bộ dáng của bản thân lúc này nhất định là vô cùng điềm đạm đáng yêu, ánh mắt nhìn về phía anh ngập tràn hạnh phúc.

Thế nhưng trong gương lại là một đôi mắt mị hoặc đào hoa, cánh môi đỏ mọng, hai má hây hây, bộ dạng như dục cầu bất mãn, thường thường nhìn về phía Hứa Phong giống như hồ ly tinh đang câu dẫn anh vậy.