Chương 10

Cô còn chưa kịp thắc mắc, hai luồng vυ" bự dán lên lưng ghế, đột nhiên từ trên lưng ghế có cơ quan gì đó được mở ra, chậm rãi lõm xuống rồi đem vυ" nâng lên, ở bên trong có thứ gì vừa trơn trượt vừa mềm mại đang liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú của cô.

Đường Ni Ni thất kinh nhổm dậy thì thấy, ở bên trong lại có môi cùng đầu lưỡi làm giả, trách không được cảm giác giống như bị người nào đó mυ"ŧ vυ".

Cố Vân Trạch đỡ côn ŧᏂịŧ cắm thật mạnh trở lại vào tiểu huyệt của Đường Ni Ni, đem cô ấn nằm bò lại trên ghế, hai cái vυ" tiếp tục bị môi lưỡi giả bú ɭϊếʍ.

Đường Ni Ni bị làm thật sâu từ phía sau đến kinh hô ra tiếng, hơn nữa hai vυ" còn bị hút đến trướng đâu khiến cô tiến lui cũng đều không xong.

Trách không được thời điểm ngồi xuống chiếc ghế này cô cảm thấy quái lạ, nhìn không giống với ghế sô pha bình thường một chút nào.

"Thế nào, thoải mái sao?"

Cố Vân Trạch hơi lo Đường Ni Ni vừa mới đạt cao trào không chịu được, liền chỉ đưa đẩy chậm rãi côn ŧᏂịŧ lớn trong hoa huyệt.

"A ~~~ cái này là ghế dựa kiểu gì a? ~~~ sao lại kỳ quái như vậy ~~~" tuy Cố Vân Trạch đã thả chậm tốc độ thao, nhưng Đường Ni Ni bị đầu lưỡi giả bú ɭϊếʍ hai vυ" vẫn không chịu đựng nổi.

Cô muốn cựa quậy lại bị Cố Vân Trạch đè xuống không động được.

"Đây là ghế dựa được thiết kế để dùng cho chuyện tình thú, em khó chịu sao? Sau này thao không cần em phải chịu khổ mà quỳ nữa". Cố Vân Trạch đã làm được một giờ, lại bị hoa huyệt hút đến khó chịu, thật sự nhịn không nổi liền bắt đầu thao nhanh hơn.

Bị cắm quá sâu, cơ hồ nhiều lần đều chọc đến hoa tâm của Đường Ni Ni, qυყ đầυ chạm đến cả tử ©υиɠ, Cố Vân Trạch không rảnh lo đến gì mà kɧoáı ©ảʍ của cả hai cũng chẳng màng đến tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ đang biến thành tiếng thét thống khổ chói tai của Đường Ni Ni, đè bả vai của cô mạnh mẽ thao không ngừng nghỉ.

Mà Đường Ni Ni lúc này cũng không biết bản thân rốt cuộc đang thống khổ hay là sung sướиɠ nữa, hay là cảm giác hỗn độn giữa sảng khoái và đau đớn, cô chỉ cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ bị Cố Vân Trạch thao mạnh đến chết đi thôi.

Cây gậy thô to ra vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp của Đường Ni Ni lâu như vậy cũng không làm hoa đế bị rộng ra, ngược lại càng ngày càng chặt hơn, Đường Ni Ni bị làm đến nỗi tiếng oán thán trở nên mỏng manh, Cố Vân Trạch thì càng sướиɠ đến mức gầm nhẹ.

Giống như bị nổi điên, vừa nói lời thô tục vừa đem côn ŧᏂịŧ nhiều lần càn quấy trong tiểu huyệt của Đường Ni Ni.

"Âʍ ɦộ của Ni Ni thao thật quá sung sướиɠ! Lão tử muốn thao em mỗi ngày, cắm em đến mức kêu trời kêu đất! Em sinh ra chính là để lão tử thao, bằng không sao lại đem côn ŧᏂịŧ của lão tử mυ"ŧ chặt đến như vậy! Đàn ông muốn thao em nhiều đến vậy, cố tình lại tìm lão từ để phá thân! Còn không phải là coi trọng côn ŧᏂịŧ lớn của lão tử hay sao? Côn ŧᏂịŧ lớn của lão tử thao em sướиɠ hay không sướиɠ, nói chuyện đi!!"

Cố Vân Trạch làm Đường Ni Ni trừ bỏ rêи ɾỉ thì cơ hồ một chữ cũng không thốt nên lời, vậy mà anh còn cố tình buộc cô phải đáp lời.

Hoa huyệt bị làm đến sắp hỏng rồi, vυ" còn bị đầu lưỡi giả hút liếʍ vô cùng trướng, Đường Ni Ni há mồm chỉ còn tiếng rêи ɾỉ thảm thiết, định không muốn nói lại bị Cố Vân Trạch cắm càng sâu, cô chỉ có thể vừa khóc vừa kêu đáp lại:

"Ưm ~~~ sướиɠ lắm~~~"

Đột nhiên côn ŧᏂịŧ Cố Vân Trạch trướng to lên không ít ở trong âʍ ɦộ của Đường Ni Ni, tốc độ thọc cũng càng ngày càng nhanh, sau đó từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng liền bắn tới hoa huyệt của Đường Ni Ni.

Đường Ni Ni cuống quýt vặn vẹo mông khóc hô: "Cố Vân Trạch, anh đừng bắn ở bên trong ~~ sẽ mang thai ~~ mau lấy ra đi ~~"

Cố Vân Trạch không những không nghe lời Đường Ni Ni, ngược lại thừa dịp côn ŧᏂịŧ còn chưa mềm xuống mà dùng sức đinh đỉnh, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhét càng sâu.

"Mang thai thì có sao, liền sinh ra, đừng nói một hai đứa, chín mười đứa anh cũng nuôi được tốt!". Cố Vân Trạch sợ khi đem côn ŧᏂịŧ rút ra, Đường Ni Ni sẽ tìm mọi cách mà moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài liền chặn không cho chảy ra ngoài.