Chương 10: Nên tránh xa tôi ra
Chỗ của anh và Thiên thì đợi mãi chẳng thấy cô, cả 2 thất vọng ra về, nhưng nhất định không bỏ cuộc, lỡ bữa nay không gặp được cô nhưng mai hoặc mốt sẽ được thì sao. Sự hy vọng vẫn nằm trên gương mặt của cả 2....
Cô bây giờ đã tới chỗ làm với đôi mắt sưng húp, cô và Tâm không còn tâm trạng để ăn kem nữa, xem ra những lời nói đó khiến cô bị tổn thương rất lớn, những năm còn học ở trường cũ cô đâu quan tâm điều gì, cô chỉ quan tâm mỗi anh thì làm sao biết tình cảm của Duy dành cho mình, cô không ghét Duy nhưng cô không muốn nói chuyện với ai là bạn của anh. Như vậy cô sẽ dễ dàng quên anh hơn.
-Quỳnh Anh đừng buồn nữa, xem như những lời nói đó không tồn tại đi._Tâm thấy cô thờ thẩn thì lên tiếng.
-Họ làm Quỳnh Anh đau thì họ mới sống được sao, Quỳnh Anh phải chịu đến bao giờ đây.
-Tâm xin lỗi khi không làm được gì cho Quỳnh Anh, Tâm đã nói bảo vệ Quỳnh Anh nhưng Tâm lại không làm được.
-Lỗi đâu phải tại Tâm, từ bây giờ Quỳnh Anh sẽ không sao đâu.
Tâm và cô nhìn nhau mỉm cười, nhưng Tâm biết cô đang chịu đựng nó, đâu phải nói quên thì sẽ không nhớ, cái gì cũng phải cần thời gian, nhưng trong tim cô hình bóng anh quá lớn khiến cô có tốn bao nhiêu thời gian cũng không quên được anh.
...
Còn Trâm, tối nào nhỏ cũng ở bên cạnh anh, nhưng bây giờ nhỏ thấy anh ít thân thiết với nhỏ hơn, nhỏ đâm ra lo lắng, có khi nào anh đã nhớ được gì rồi không:
-Anh dạo này sao vậy, anh nhớ ra được gì rồi sao?
-Không có, tôi chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi.
Anh không nói ra chuyện đã cảm giác như gặp cô cho Trâm nghe vì Thiên đã dặn, nếu nói ra Trâm sẽ tìm mọi cách hại cô, anh có chút thắc mắc nhưng rồi cũng ừ cho qua.
...
Sáng hôm sau khi cô vừa tới trường thì Duy đứng trước cổng chờ sẳn, trên người Duy là bộ đồng phục của trường cô. Thấy cô, Duy bước tới:
-Chào buổi sáng Quỳnh Anh, tôi sẽ học ở đây để đảm bảo Quỳnh Anh không trốn thoát lần nữa.
-Trốn thoát?, hơi ảo tưởng rồi đấy, nói trước cho Duy biết dù có học chung trường, chung lớp hoặc chung bàn thì đối với tôi người xa lạ vẫn là người xa lạ, nếu không muốn bị tổn thương thì nên tránh xa tôi ra, CÀNG-XA-CÀNG-TỐT._cô nhấn mạnh 4 từ cuối rồi lạnh lùng bước đi để lại Duy với bao cặp mặt nữ sinh đang nhìn.
-Quỳnh Anh có cần vô tình với tôi vậy không?, Yêu 1 người là có tội à, nhưng dù Quỳnh Anh có nói gì thì tôi sẽ không bỏ cuộc đâu._Duy đứng nhìn theo cô miệng lẩm bẩm.
Duy đã nhập học vào lớp của cô, Tâm thấy Duy thì có chút khó chịu nhưng nhìn cô không quan tâm nên Tâm cũng không nghĩ gì nữa.
Ra chơi. Duy bước xuống chỗ của cô nắm tay cô và nói lớn:
-TỪ NAY LÊ QUỲNH ANH NÀY LÀ CỦA TÔI AI Đυ.NG VÀO NGƯỜI ĐÓ SỐNG KHÔNG YÊN ĐÂU._câu nói của Duy làm mọi người có chút khó chịu, nhưng vừa dứt câu thì "CHÁT" trên mặt Duy đã in 5 ngón tay của cô.
-Tôi đã bảo nên tránh xa tôi ra, tôi chẳng phải người thân hay bạn bè gì của Duy cả, đừng để tôi phải ghét thêm nữa, giờ thì BIẾN-ĐI._Cô tức giận nói, bây giờ cả 2 người đã có được nhiều sự chú ý từ học sinh trong trường.
-Đừng bao giờ chen chân vào cuộc sống của Quỳnh Anh nữa, tôi nhắc lần cuối cùng nếu có lần sau thì đừng trách._Tâm nhìn Duy nói thẳng, rồi kéo tay Quỳnh Anh đi ra ngoài.
Trong lớp Duy đứng đó với 1 nỗi đau trong tim, cậu có làm gì để cô hận đến vậy sao, mắt cậu bây giờ đã được bao phủ 1 màng sương trong suốt, cậu quay lại chỗ ngồi lấy cặp rồi bước ra khỏi lớp. Ngày nhập học đầu tiên cậu đã vắng mặt 2 tiết cuối...