Lời dạo đầu đã đầy mùi thuốc súng, Mạc Kính Thêm nhìn Mạc Vân Trạch, khí thế bừng bừng nói, “Vân Trạch, cậu có còn nhớ lời hứa của cậu với tôi không? Bây giờ Thịnh Đồ sắp sụp đổ rồi, cậu vui lắm chứ gì?”
“Chú ba, sao chú lại nói thế?” Mạc Vân Trạch là người rất biết kiềm chế, lúc này anh lại chỉ có thể kìm nén sự tức giận, “Mấy năm chú cũng thấy, để Thịnh Đồ phát triển cháu đã phải trả giá bao nhiêu, có điều sự việc đã đến nước này rồi, cháu không có ba đầu sáu tay, cháu đã làm hết sức, hơn nữa, chỉ sợ sự việc không đơn giản như chúng ta nhìn bề ngoài, cháu nghi ngờ không biết đối phương có thù hận gì với nhà họ Mạc hay không...”
“Thù hận?”
“Đúng vậy, không đến một tháng bên đó đã thu mua 19% cổ phiếu của chúng ta, khiến cho chúng ta rơi vào nguy cơ sụp đổ, một số dân cổ phiếu lão làng đã rối rít bán tháo số cổ phiếu tích cóp được trong nhiều năm, ngay một vài lão cổ đông trong ban giám đốc cũng dao động, rõ ràng có người đã tiếp cận với bọn họ, đưa ra một cái giá khiến bọn họ không thể không động lòng. Những lão già đó đều là loại người duy lợi, có tiền cho bọn họ, ai mà không động lòng? Đau đầu là đối phương hiểu rõ chúng ta như trong lòng bàn tay, mà chúng ta thì lại không hề biết gì về đối phương, trước mắt chỉ biết công ty đầu tư đang thu mua cổ phiếu của Thịnh Đồ có một tập đoàn tài chính lớn đứng sau lưng ủng hộ, đến từ ngước ngoài, cháu dám khẳng định đối phương đã có kế hoạch kỹ càng từ trước, thời gian của kế hoạch ít nhất cũng đã phải mười năm, bằng không sẽ không thể che dấu kín đáo khiến chúng ta không điều tra ra một chút gì như vậy.”
Mạc Vân Trạch phân tích rõ ràng, lại hỏi: “Cho nên chú ba, lần này chú trở về cháu muốn hỏi chú, trong quá khứ, có phải nhà họ Mạc đã từng đắc tội lớn với ai hay không...”
Mạc Kính Thêm nhíu mày, xoa huyệt thái dương, dáng vẻ vô cùng đau đầu, “Làm sao mà tôi biết được đã từng đắc tội với ai, khi ông cụ và ba cậu còn sống, tôi đâu có tham dự trực tiếp vào quyết định gì của công ty, bởi vì ông cụ không tin tưởng tôi, rất nhiều chuyện bọn họ đều không muốn nói với tôi.”
Mạc Vân Trạch nói: “Mấy ngày nay cháu đã hỏi thăm một số công nhân viên đã về hưu, đã số bọn họ đều không rõ, bởi vì cạnh tranh trên thương trường thì lúc nào chẳng có, làm sao có thể không đắc tội với ai, nhưng mà có một chuyện, bọn họ cực kì có ấn tượng...”
Mạc Vân Trạch do dự, nói, “Chính là dự án bến tàu phía nam của nhiều năm về trước, lần đó cạnh tranh rất kịch liệt, tàn khốc vô cùng, bởi vì Thịnh Đồ không phải công ty khai thác dự án đó đầu tiên, mà là Thịnh Đồ đoạt được từ tay của công ty Chấn Vũ, lúc ấy sự việc này rất huyên náo...”
Mạc Kính Thêm lập tức nhớ lại điều gì đó, vội vàng gật đầu, “Ồ, tôi nhớ rồi, sau khi dự án đó bị đoạt mất, ông chủ công ty Chấn Vũ kia còn nhảy lầu tự sát nữa.”
“Đúng vậy, nhảy xuống từ tầng thượng của công ty bọn họ. Cháu nghe nói, sau khi ông chủ của Chấn Vũ tự sát không lâu sau thì vợ ông ta cũng qua đời, công ty cũng nhanh chóng giải thể, toàn bộ gia tộc đều sụp đổ, chú ba, chú xem việc này...”
“Cậu nghi ngờ lần thu mua cổ phiếu của Thịnh Đồ này có liên quan đến Chấn Vũ?” Mạc Kính Thêm liên tục lắc đầu, “Không đâu, không đâu, việc này đã qua bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể là bọn họ được? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
“Cháu cũng chỉ nghi ngờ thôi, không có chứng cứ xác thực. Có điều cháu sẽ tiếp tục điều tra, chắc hẳn sẽ tìm được một vài dấu vết. Bởi vì cháu cảm thấy, đứng ở lập trường của Chấn Vũ, tan cửa nát nhà là kết cục thê thảm không ai có thể chịu đựng được, nếu con cháu của Chấn Vũ muốn trả thù, chưa chắc đã không có khả năng.”
“Được rồi, cậu đi điều tra đi, càng nhanh càng tốt.” Mạc Kính Thêm có vẻ không kiên nhẫn, “Tóm lại cậu phải nhớ lấy, sự sống chết tồn vong của Thịnh Đồ là trách nhiệm của cậu, nhà họ Mạc còn thì cậu còn, mà nhà họ Mạc sụp đổ, Vân Trạch...” Ánh mắt Mạc Kính Thêm dần dần trở nên lạnh lẽo, “Câu kế tiếp tôi sẽ không nói, cậu tự suy nghĩ đi.”
Nói xong đứng dậy, lập tức đi lên tầng, đến đầu cầu thang lại xoay người nhìn Mạc Vân Trạch, “Nghe nói đã tìm được con gái của Nhan Bội Lan rồi hả? Tốt lắm, lần sau cậu đưa nó đến nhà họ Mạc để tôi nhìn xem sao, dù thế nào thì nó cũng là con cháu của nhà họ Mạc chúng ta, mẹ nó là người phụ nữ mà đến chết bác hai của cậu cũng vẫn nhớ thương, con gái của cô ta nhất định sẽ rất được.”
Nói xong lời này Mạc Kính Thêm liền đi lên.
Ngồi một mình trong phòng khách vắng vẻ, Mạc Vân Trạch cảm thấy tựa như đang ngồi trong một ngôi mộ lạnh lẽo, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng anh, tê cóng...
Đêm khuya, Mạc Vân Trạch chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ, nhìn ngọn núi đen phía sau, lẩm bẩm: “Tứ Nguyệt, em có cảm thấy nơi này giống như một ngôi mộ không? Nó chôn vùi biết bao nhiêu người, ông cụ, ba nuôi, bác hai, Vân Hà, bà, Đường Dục Trân, mọi người trong nhà họ Mạc đều chôn ở đây. Có đôi khi tôi không thể phân biệt được cuộc sống bây giờ ai là người, ai là ma nữa, mà nhất định tôi cũng sẽ bị chôn ở đây. Tôi thành ma cũng không được tự do, Tứ Nguyệt, em nói xem, thật đáng buồn biết nhường nào...”
Nằm dài trên giường, một lúc lâu sau Mạc Vân Trạch vẫn chưa thể bình tĩnh lại, có lẽ bởi vì gian phòng yên lặng quá, anh nghe thấy rõ những tiếng ngân nga rêи ɾỉ, lúc có lúc không lọt vào tai. Âm thanh phát ra từ bên trên, thậm chí còn nghe được những kiếng kẽo kẹt của lò xo giường, ngày càng dồn dập, “A...” một tiếng ngân ơ hồ, Mạc Vân Trạch sợ hãi ngồi bật dậy trên giường, thế nhưng, kế tiếp ngay sau đó lại là một chuỗi dài những âm thanh thỏa mãn tựa như tiếng ống bễ. Chú ba.
Cả một đêm, âm thanh đó chưa hề dừng lại.
Buổi sáng ở nhà ăn, Mạc Vân Trạch nhìn mái tóc búi bọn gàng của Trầm Đoan Đoan, khi ngồi ở bàn ăn uống sữa, anh không thể nào liên kết tiếng ngân cao vυ"t tối qua với chị ta. Mà Mạc Kính Thêm ngồi ở đối diện cũng mặc âu phục, đi giày da, mặt mày hồng hào, sự thỏa mãn sau tìиɧ ɖu͙© không hề che dấu, bởi vì căn bản có dấu cũng không được, khẩu vị của Mạc Kính Thêm có vẻ rất tốt, ăn một lúc ba quả trứng liền.
Mạc Vân Trạch chợt cảm thấy buồn nôn, làm sao còn nuốt trôi đồ ăn nữa, anh lấy cớ đến công ty trước rồi vội vã rời khỏi nhà ăn. Khi đến văn phòng vẫn còn rất sớm, phần lớn nhân viên chưa đi làm. Có điều A Sâm lại đang chờ anh trên chiếc ghế sô pha bên ngoài văn phòng, A Sâm đi theo Mạc Vân Trạch vào trong, cẩn thận chú ý tới sắc mặt u ám của Mạc Vân Trạch, “Mạc tổng, sắc mặt của Mạc tổng hình như không được tốt lắm.”
“Đúng vậy, dạo này lại bắt đầu mất ngủ.” Mạc Vân Trạch ngồi xuống chiếc sô pha cạnh cửa sổ, xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, anh hỏi A Sâm, “Việc tôi bảo cậu hẹn Dung Niệm Sâm thế nào rồi?”
A Sâm sững người không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
“Làm sao vậy?”
“Có lẽ, Mạc tổng không thể gặp được ông ta đâu.”
“Vì sao?”
A Sâm lắc đầu, thở dài, “Buổi sáng hôm nay mới nhận được tin tức, mười hai giờ tối qua, Dung Niệm Sâm đã nhảy xuống từ tầng hai mươi ba của một khách sạn ở Hồng Kông.”
Mạc Vân Trạch cứng người như bị trúng phép.
Một lúc lâu sau anh mới phản ứng lại, hỏi theo bản năng: “Còn người thì sao?”
“Tử vong tại chỗ.”