Chương 37

Nước mắt càng ngày càng rơi xuống nhiều, trong đầu Tiêu Chiến nhớ đến lúc Vương Nhất Bác nói yêu anh, y nói yêu anh là điều anh mong ước từ lâu, nhưng sao bây giờ lại đau đớn như vậy.

Hóa ra anh cũng chỉ là kẻ ngốc, để cho y muốn tùy ý định đoạt như thế nào cũng được, xem tình cảm 4 năm của anh không bằng một lời của Vu Bân, anh đều không có một chút quan trọng nào trong lòng y.

Tiêu Chiến cười chua xót, đêm hôm đó anh cố gắng che dấu không để lại chút dấu vết gì, không ngờ Vương Nhất Bác vẫn biết, hơn nữa còn không nói ra, y xem anh hạ tiện lắm đúng không, nhân lúc y say rượu trèo lên giường, sau đó lại mang thai con y, y có nghĩ là anh muốn một bước bay lên làm phượng hoàng không?

Bỗng trong đầu xẹt qua một suy nghĩ khiến Tiêu Chiến lo sợ, có khi nào Vương Nhất Bác thực chất chỉ đang nói dối anh, y nói yêu anh thật ra chỉ là cái cớ, mục đích của y đến đây chỉ muốn giành lấy đứa bé với anh.

Không được, Vương Nhất Bác không thể làm thế, đứa bé là tâm can bảo bối của anh, cho dù Vương Nhất Bác là bố của đứa bé cũng không thể làm như thế được, càng nghĩ nước mắt anh càng rơi xuống càng nhiều.

Bụng bỗng bị đá nhẹ mấy cái, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, anh đưa tay lau hết nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn vì khóc quá nhiều cúi xuống vỗ về bụng.

"Bảo bối, ba ba xin lỗi, ba ba không khóc nữa, làm ảnh hưởng đến con rồi đúng không, bảo bối đã đói bụng chưa, chúng ta cùng nhau ăn nhé"

Nói ra lời này Tiêu Chiến mới sực nhớ nồi cháo để trên bếp vẫn chưa tắt, anh đứng dậy đi vào trong, mở nắp nồi ngay lập tức ngửi được mùi khét làm anh nhăn mặt.

Tiêu Chiến nghĩ, hay là hôm nay không cần ăn nữa, miệng anh bỗng dưng đắng ngắt, cũng chẳng cảm thấy ngon miệng hay có cảm giác thèm ăn nữa. Nhưng mà nghĩ lại, anh bỏ bữa đối với đứa nhỏ không tốt, Tiêu Chiến mệt mỏi, xoắn tay áo, nấu lại một nồi cháo khác.

------

Vương Nhất Bác vẫn còn ngồi trước cổng nhà Tiêu Chiến, mà không về nhà của mình, trong lòng đang hối hận vì y quá gấp gáp, bao nhiêu nhớ nhung trong mấy ngày qua, bây giờ gặp được anh làm y kìm lòng không được, bao nhiêu lời đều nói hết ra.

Bây giờ thì hay rồi, chẳng những anh không tha thứ, còn hiểu lầm y nhiều hơn, Vương Nhất Bác bỗng thấy hoảng sợ, có khi nào Tiêu Chiến nghĩ quá nhiều, cảm thấy y không thật sự yêu anh, không có thành ý đến xin lỗi anh mà nghĩ y đến chỉ vì đứa bé không?

Vương Nhất Bác vò vò tóc, sao y lại ngốc đến như vậy, giả vờ không biết chuyện anh mang thai chẳng phải là được rồi sao, giải thích mọi chuyện với anh là được rồi, sao lại ngốc nghếch đến mức nói ra hết với anh như vậy chứ.

Trong lòng y lo lắng không thôi, không biết Tiêu Chiến có còn đang khóc hay không, anh đang mang thai, khóc nhiều không tốt cho sức khỏe, lỡ như khóc mệt quá ngất xỉu luôn thì sao, Vương Nhất Bác đứng dậy nhìn vào nhà anh, nhưng lại chẳng thấy được gì, lòng nóng như lửa đốt.

------

Cũng sắp đến buổi trưa, Tiêu Chiến đã ăn xong, hiện giờ đang rửa bát, bỗng điện thoại rung lên, màn hình hiển thị có người gọi đến, anh tháo bao tay, lấy điện thoại nhìn nhìn, là Lưu Hải Khoan.

"Alo, Lưu đại ca"

"..."

Không biết bên kia Lưu Hải Khoan nói gì, làm mắt Tiêu Chiến mở to, gấp gáp nói: "A, em quên mất, em sẽ đến ngay đây"

Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Chiến vỗ vào trán mình, hôm nay là ngày anh đặt lịch hẹn khám thai, nhưng bởi vì chuyện của Vương Nhất Bác làm anh quên mất, Tiêu Chiến cảm thấy có lỗi vô cùng, sao anh lại quên mất ngày quan trọng nhất này chứ, ngày hôm nay chính là ngày anh sẽ biết được giới tính của đứa nhỏ, là ngày Tiêu Chiến mong chờ từ lâu.

Vội vã bỏ đóng chén đĩa sang một bên, Tiêu Chiến lên tầng trên thay một bộ quần áo khác, lấy áo khoác khoác lên ủ ấm, sau đó bước vội ra ngoài, Tiêu Chiến nôn nóng đến mức ra đến cổng rồi mới biết mình quên khóa cửa nhà, anh cười cười, sau đó quay lại lần nữa.

Vương Nhất Bác vẫn còn đứng ngoài cổng chưa từng rời đi, thấy Tiêu Chiến ra ngoài, trong lòng y vui mừng không thôi, nhưng mà nhìn kĩ lại thì mới biết anh đang định đi đâu đó, Vương Nhất Bác vội tìm một bụi cây nấp vào.

Tiêu Chiến khóa cửa xong, sau đó ra ngoài vẫy vẫy tay bắt taxi đi đến bệnh viện.

Vương Nhất Bác cũng vội vàng từ bụi cây bò dậy, y chạy thật nhanh về nhà mình, sau đó lấy xe chạy theo anh.

------

Nhà anh cách bệnh viện không xa lắm, chỉ mất khoảng 30 phút đã đến nơi, Tiêu Chiến từ taxi bước xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Hải Khoan.

Lưu Hải Khoan nhấc máy, nói cho anh phòng của bác sĩ Lâm ở nơi nào, đây là bác sĩ sẽ phụ trách khám cho anh, cũng là một người bạn thân thiết của Lưu Hải Khoan, Tiêu Chiến gật gật đầu, bỏ điện thoại vào túi sau đó bắt đầu đi tìm phòng của vị bác sĩ kia.

Tiêu Chiến vừa bước vào bệnh viện, Vương Nhất Bác cũng vừa lái xe đến nơi, y gấp gáp tấp xe vào lề đường, sao đó chạy như bay theo anh.

Tiêu Chiến đi dọc qua hai dãy hành lang, vừa đi vừa ngước nhìn tấm biển treo trên mỗi cửa phòng, đi đến lúc chân bắt đầu mỏi mới nhìn thấy phòng làm việc của vị bác sĩ Lâm kia, Tiêu Chiến gõ cửa, chờ đợi người ở bên trong nói "mời vào", anh lập tức đẩy cửa vào trong.

"Xin chào, tôi là Tiêu Chiến, là bạn của bác sĩ Lưu, tôi đã hẹn trước hôm nay đến khám nhưng vì có chút chuyện nên đến trễ, xin lỗi anh"

Vị bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, nở một nụ cười: "Không sao, tôi cũng đang rảnh rỗi, à quên mất, tôi là Lâm Vĩ, tôi đã nghe Hải Khoan nói rồi, bây giờ anh lại giường nằm đi"

Tiêu Chiến nghe theo, lập tức bỏ giày nằm lên giường, Lâm Vĩ bảo anh kéo áo lên để thoa một lớp gel lên bụng, sau đó mới bắt đầu kiểm tra.

Lâm Vĩ mỉm cười: "Đợi lát nữa anh sẽ thấy đứa bé ngay thôi"

Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, chăm chú vào màn hình, lúc đầu còn hơi mờ mờ, nhưng sau đó bắt đầu hiện lên rõ ràng, giờ thì anh có thể thấy được đứa bé rồi, trong lòng có một cảm giác hạnh phúc không sao tả được.

Lâm Vĩ chỉ chỉ tay vào màn hình, sau đó nhìn anh: "Là một bé trai"

Ánh mắt Tiêu Chiến vẫn không rời khỏi màn hình một giây phút nào, sau đó màn hình bỗng chuyển động một chút, anh trố mắt nhìn, lắp bắp: "Bác sĩ, đứa bé, đứa bé.."

Lâm Vĩ thấy vẻ mặt của anh, sau đó mới quay đầu nhìn kĩ lại, đến khi nhìn rõ rồi mới mỉm cười nói với anh: "Tiêu Chiến, chúc mừng anh, anh đừng lo lắng, anh là đang mang thai đôi, nhưng bởi vì phía dưới bị che khuất nên không nhìn rõ đứa còn lại là bé trai hay bé gái"

Tiêu Chiến nghe xong theo quán tính gật gật đầu, bất ngờ đến nổi nước mắt cũng sắp rơi xuống, lúc trước anh đứng trước gương nhìn cái bụng tròn vo của mình, nhìn nhìn một lúc mới cảm thấy sao nó lớn quá.

Sau đó anh lên mạng tra xem, nhìn vào bụng bầu 6 tháng trên mạng, sau đó nhìn xuống bụng bầu 4 tháng của mình, cảm giác khác nhau rõ rệt, lúc đó anh cũng không ngờ trong bụng anh thế mà có đến hai đứa trẻ.

Lâm Vĩ lấy khăn giấy lau đi lớp gel trên bụng anh, đỡ anh ngồi dậy, dặn dò anh chú ý một chút, đưa cho anh một cuốn sổ nhỏ, bảo anh hai tháng sau đến khám lại, Tiêu Chiến cầm chặt cuốn sổ có dán hình chụp siêu âm đứa bé trên tay, cám ơn Lâm Vĩ rối rít rồi đẩy cửa ra ngoài.