Mạc Thiệu Khiêm vẫn chưa tìm được huân hương thích hợp có thể khiến anh an giấc.
Nhưng anh có được ảnh của Đồng Khiết.
Mỗi tối đều ôm lấy ảnh của Đồng Khiết, anh bắt đầu không trằn trọc bất an, tâm lý cũng dần dần ổn định hơn.
Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon.
Mỗi lần trước khi ngủ anh đều hôn lên bức ảnh trong lòng, sau đó ôm chặt lấy rồi nằm xuống giường.
Nhưng ban ngày, thời gian anh ngồi ngẩn ngơ càng ngày càng nhiều, luôn nhớ đến buổi tối hôm Đồng Khiết đưa đơn ly hôn cho anh.
Nhớ đến sắc mặt nhợt nhạt và vành mắt đỏ của cô.
Họ vẫn chưa kịp từ biệt tử tế.
Mạc Thiệu Khiêm vùi đầu vào công việc, không giao lưu với người khác, người bạn thường xuyên liên lạc cũng chỉ còn có bạn từ thuở nhỏ Dung Thâm.
Mạc Thiệu Khiêm ghi lại ngày kỷ niệm cưới của anh và Đồng Khiết, ngày sinh nhật của Đồng Khiết, quyết định về sau mỗi năm đều đến bên bờ biển ngắm cô, mua quà đến cho cô.
Anh bắt đầu học nấu ăn, mỗi tối dù bận thế nào đều sẽ về nhà trước 12 giờ.
Anh sẽ làm một bàn đầy thức ăn, sau đó cầm đũa nói chuyện với không khí, “Đồng Khiết, ngon không?”
Thím Trần bắt đầu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn anh, cảm thấy ông chủ nhà mình hình như đi.ên rồi.
Mới đầu, món ăn Mạc Thiệu Khiêm làm vừa xấu lại vừa khó ăn, toàn là một đống đen thùi lùi. Nhưng anh vẫn kiên trì ăn hết mà mặt không đổi sắc.
Thím Trần muốn tự mình làm, nhưng anh cố chấp muốn tự mình học.
Sau một tuần ăn những món ăn hắc ám thì cuối cùng anh cũng có thể cho ra món có thể ăn được rồi.
Qua một tháng, món anh nấu ra được đã trở nên khá ngon rồi.
Trên bàn làm việc của Mạc Thiệu Khiêm đặt đầy ảnh của Đồng Khiết, làm việc mệt thì anh sẽ đưa mắt nhìn, trong mắt đầy vẻ thâm tình.
Chỉ có sau khi mất đi rồi thì người đàn ông cường thế một tay che trời này mới học được cách yêu.
Bố Mạc đưa mẹ Mạc tới thăm anh một lần, lắc đầu, thở dài một hơi.
Ai cũng không ngờ được con trai của họ sẽ thương tâm tới mức độ này.
Nếu phát hiện ra tình cảm của mình sớm hơn thì có phải tất cả vẫn còn kịp níu kéo hay không?
Mẹ Mạc khóc tới ruột gan đứt đoạn, nhưng lại chẳng thể làm gì.
“Đúng rồi, mẹ nghe trợ lý của con nói con uống không quen cà phê khác, chỉ thích uống cà phê do Đồng Khiết điều chế, đúng không?”
Mạc Thiệu Khiêm ngây người, gật đầu.
Mẹ Mạc lấy ra một tờ phối phương, nghẹn ngào nói: “Bố mẹ phát hiện rất lâu trước kia Đồng Khiết từng tặng chúng ta phối phương của huân hương an thần và cà phê đặc chế. Bây giờ chúng ta đưa nó cho con. Con cần thứ này hơn mẹ và bố con.”
Mạc Thiệu Khiêm run rẩy đưa tay nhận lâu phối phương, dần dần lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay.
“Hạt cà phê trước kia Đồng Khiết dùng đều là do chính tay con bé lựa chọn, thương lượng mua từ thương nhân Jamaica ở Blue Mountains (dãy núi Blue), giao thiệp với thương nhân hương liệu, nghĩ mọi cách để mua được hạt cà phê nhập khẩu chất lượng cao cấp. Con bé cũng đã đưa phương thức liên hệ của nguồn cung hàng cho chúng ta, trước kia nó nói với bố mẹ rằng cà phê chính tay con bé điều chế là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.”
Bố Mạc cảm khái nói: “Con bé này vẫn luôn có lòng như vậy.”
Mạc Thiệu Khiêm nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn bố mẹ, con sẽ bảo quản thật tốt.”
Anh cho người mua hạt cà phê, tự mình học quy trình làm cà phê từ đầu tới cuối.
Đồng Khiết từng làm tất cả những thứ này, anh cũng phải thử một lần.
Mạc Thiệu Khiêm trừ quản lý công ty của mình ra thì còn phải kinh doanh thật tốt Tập đoàn Vân Việt Đồng Khiết để lại.
Anh dựa vào sức mình nâng Tập đoàn Vân Việt lên một tầm cao mới, phát triển vượt bậc, trở thành doanh nghiệp đầu ngành, tiền tài trợ và đơn đặt hàng không ngừng ùn ùn kéo đến nhiều như bông tuyết.
Những ngày tháng như vậy, Mạc Thiệu Khiêm đã miễn cưỡng sống 3 năm.
Giống như Đồng Khiết khi đó đã sống trong căn nhà trống vắng, đêm này qua đêm khác chờ đợi một người không quan tâm tới mình.
Anh bảo vệ căn nhà của anh và Đồng Khiết, một mình cô quạnh vượt qua 3 năm.