Mạc Thiệu Khiêm tới phòng bao nào đó tại Khách sạn Thiên Nhai theo lời hẹn của Ngôn Thuần.
Sau đó bên trong truyền ra tiếng nói chuyện khiến anh ngừng bước, đã chuẩn bị trước nhưng đến khi đối mặt vẫn cảm thấy bất ngờ.
Là tiếng Đồng Tinh Nguyệt nói chuyện với Ngôn Thuần?!
Họ đang làm gì ở trong đó?
Sau đó càng nghe tiếp, sự kinh ngạc ban đầu của anh dần biến thành ph.ẫn n.ộ, ý hậ.n trong lòng càng sâu.
Ngay từ đầu, Ngôn Thuần d.ụ d.ỗ Đồng Tinh Nguyệt, sau đó Đồng Tinh Nguyệt ở sau lưng anh khóc lóc kể lể, chỉ trích Mạc Thiệu Khiêm é.p b.uộc cô ta để thử l.ừa lấy sự đồng tình và hảo cảm của Ngôn Thuần.
Mạc Thiệu Khiêm cứ đứng yên đó, nắm tay thật chặt, một làn không khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân anh từ đầu đến thân, chạy dọc theo cột sống.
“Tôi sẽ làm việc cho anh, nhưng có phải anh nên cho tôi thấy chút thành ý không?”
Sắc mặt của anh âm u vô cùng đáng sợ, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh như băng, dường như đến không khí cũng có thể làm cho đông lại.
Đồng Tinh Nguyệt!
Anh sớm phải nên nhìn rõ cô ta! Đây là một người phụ nữ á.c độ.c hai mặt, trong ngoài bất nhất.
Trong phòng bao, Ngôn Thuần cười một cách ý tứ, “Thành ý à, đương nhiên có -------- Anh Mạc, nghe đủ rồi chứ, hay là vào đây nói vài câu?”
Mạc Thiệu Khiêm đẩy cửa ra, bước từng bước lớn vào phòng.
Đồng Tinh Nguyệt khi nghe thấy ba chữ “Mạc Thiệu Khiêm” liền ngơ ra.
Cho tới giây tiếp theo nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm bước vào phòng thì cuối cùng cô ta mới ý thức được gì đó, tứ chi mềm nhũn ngã trên sô pha, hai mắt tối lại.
Ngôn Thuần tính kế cô ta?!
Anh ta đã bảo Mạc Thiệu khiêm đợi ở đây từ lâu, nếu không thì nào có chuyện trùng hợp tới vậy!
Ngôn Thuần tại sao lại làm như vậy! Bọn họ đâu có th.ù o.án gì với nhau!
Mạc Thiệu Khiêm chắc chắn đã nghe thấy những lời cô ta nói. Làm sao? Giờ cô ta như ở trong thế cưỡi trên lưng cọp.
Cô ta hoả.ng lo.ạn, sắc mặt trở nên trắng bệch, cắn cắn môi, “Thiệu Khiêm, anh hiểu lầm rồi, đây chỉ là những điều em cố ý nói cho anh ta nghe thôi, không phải là lời thật lòng đâu…”
Trong cổ họng Mạc Thiệu Khiêm phát ra tiếng cười lạnh.
“Đồng Tinh Nguyệt, cô thấy tôi sẽ tin lời nói bịa đặt của cô sao?”
Con ngươi lãnh liệt của anh tỏa ra vẻ vô tình, “Về sau đừng tới tìm tôi nữa, tôi thấy cô là thấy buồn n.ôn.”
Dù là tâm lý hay là sinh lý thì cũng đều thấy rất buồn n.ôn.
May mà anh không tiếp xúc quá nhiều với cô ta trước đây, đến cơ hội nắm tay còn ít.
Nhưng vừa nghĩ tới việc bản thân từng có hảo cảm mập mờ với người phụ nữ này thì lại cảm thấy khó chịu.
Đồng Tinh Nguyệt sụp đổ, thân thể lung lay sắp đổ.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Ngôn Thuần đang ôm cánh tay xem trò hay, ôm một tia hy vọng mà hỏi: “Anh Ngôn, lời anh nói lúc trước có còn tính không?”
Ngôn Thuần còn chẳng thèm buồn nhìn cô ta, trực tiếp nhìn về phía Mạc Thiệu Khiêm, “Mạc Thiệu Khiêm, có bất ngờ không? Đây chính là người phụ nữ mà anh đã thích ba năm, một lời hứa suông vụng về từ một người lạ mà cũng có thể vạch trần mọi lời nói dối và khiến cô ta phản bội anh.”
“Anh vốn không hề biết mình đã mất đi thứ gì. Loại phụ nữ như thế này đến xách giày cho Đồng Khiết cũng không xứng.”
Ngôn Thuần nói xong cũng chẳng thèm quay đầu mà rời khỏi phòng bao luôn.
Đồng Tinh Nguyệt cúi thấp đầu, vành mắt đỏ ửng, ánh mắt vỡ vụn, trên mặt chỉ toàn lại là th.ù h.ận.
Đồng Khiết? Đồng Khiết?!
Hahaha, lại là cô ta! Lại là Đồng Khiết!
Tiện nhân â.m h.ồn bất tán đó! Tại sao tất cả mọi người đều hướng về cô ta chứ!
Thân thế cũng vậy, đàn ông cũng vậy, còn có tài phú… Đồng Khiết vĩnh viễn trên cơ cô ta.
Rõ ràng đều cùng một bố sinh ra mà.
Đồng Tinh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu, mục đích của Ngôn Thuần là để xả giận cho Đồng Khiết.
Cô ta như phát đ.iên nhào về bên chân Mạc Thiệu Khiêm, khóc lóc nói: “Thiệu Khiêm, em sai rồi, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi? Có được không? Chúng ta sẽ sống với nhau thật tốt, không chia xa nữa…”