Thời gian 2 tuần nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày cưới của Lâm Giai Ý và Vương Dịch Thành. Đám cưới được diễn ra tại một nhà hàng lớn, khách mời đa số là những tập đoàn trong nước. Những ánh đèn lung linh sắc màu khiến cho không khí tiệc cưới trở nên sang trọng.
Giai Ý ngồi trong phòng lớn của khách sạn. Hôm nay cô diện chiếc váy cưới màu trắng tay dài,trang điểm nhẹ nhàng tôn lên vẻ đẹp thuần khiết, đầu cô đội vương miện chiếu sáng lấp lánh kèm một chiếc khăn voan mỏng dài. Nhìn mình trong gương, hôm nay cô thật đẹp, hôm nay là ngày vui nhưng lòng cô sao lại buồn đến thế. Từ ngày hôm nay trở về sau cô sẽ có một thân phận mới, một cuộc sống mới, sẽ không phải lam lũ như trước đây nữa đúng không. Trên người cô bây giờ là những thứ quí giá mà cô chưa từng nghĩ tới, bất chợt nở nụ cười chua xót. Ông trời đã an bài số phận nhỏ nhoi này, biết làm sao được….
Lâm Mặc từ bên ngoài đi vào, vừa nói:
- Giai Ý, đã xong chưa, đến giờ rồi….
Giai Ý đứng lên rời khỏi bàn trang điểm, bước tới trước mặt chú mình:
- Cháu xong rồi!!!
Nắm tay Lâm Mặc, chuẩn bị bước vào lễ đường, từng bước nặng nề… chỉ vài phút nữa thôi cô sẽ là Vương thiếu phu nhân, không còn là Lâm Giai Ý của lúc trước nữa rồi.
Bước vào thánh đường, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Giai Ý, quả thật hôm nay cô rất xinh. Phía trên thánh đường, Vương Dịch Thành đang đứng ở đó hướng mắt nhìn vị hôn thê của mình được Lâm Mặc chầm chậm dắt tay tiến vào. Khuôn mặt Dịch Thành không có chút cảm xúc, con người Dịch Thành không đơn giản, ngoài Vương Văn Khiêm ra hầu như anh chưa từng xem mọi người xung quanh ra gì.
Một loạt các nghi thức được diễn ra, sau đó Lâm Giai Ý cùng Vương Dịch Thành đi tiếp khách ở nhà hàng. Quan hệ của Vương Gia rất rộng, khách đến rất đông, tùng váy to thêm việc đi giày cao gót không quen nên Giai Ý khó khăn trong việc di chuyển. Nhiều lần loạng choạng suýt ngã, cô phải bấu chặt tay Vương Dịch Thành để di chuyển. Vương Dịch Thành khó chịu nhìn con người đi cạnh mình, anh gằn giọng:
- Tôi không đủ kiêng nhẫn để vác theo cô như thế này đâu, phiền phức thật!!!
Giai Ý cố gắng di chuyển nhưng đi được vài bước lại loạng choạng, cô bất lực nói với Dịch Thành:
- Tôi… có thể về khách sạn trước không, với bộ dạng này, đi với anh thật sự không ổn.
Nghe vậy, Vương Dịch Thành liền gọi người đến đưa có về khách sạn. Ở đây quả thật chỉ gây thêm phiền phức cho anh mà thôi.
Về đến phòng, Lâm Giai Ý thay chiếc váy cưới nặng nề bằng một chiếc váy ngắn qua gối, tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân, vì không quen lại mang đi lại suốt mấy giờ đồng hồ khiến cổ chân cô sưng lên trong thấy.
Giai Ý ngồi bên khung cửa sổ hướng mắt về phía lòng thành phố, qua đêm nay cuộc sống của cô sẽ như thế nào, có hạnh phúc hay không. Nhìn lên bầu trời, hôm nay thật nhiều ngôi sao sáng, nhìn hồi lâu, cô phát hiện có 2 ngôi sao chiếu sáng lấp lánh hơn những ngôi sao khác, cô bất giác mỉm cười, thỏ thẻ:
- Bố… mẹ… chắc là bố mẹ đang nhìn con đúng không… hôm nay là ngày vui của con đó, con gái của bố mẹ lớn rồi, đã kết hôn rồi này… Mặc dù con và Dịch Thành không có tình cảm với nhau nhưng mà anh ấy sẽ đối xử tốt với con mà đúng không… Bố mẹ yên tâm, con gái của bố mẹ chắc sẽ hạnh phúc ….
Đang luyên thuyên thì có tiếng mở cửa, cô xoay lại nhìn thì thấy Đình Duật, trên tay còn mang đĩa thức ăn, Đình Duật nói:
- Cả ngày hôm nay chị chưa ăn gì, em sợ chị đói nên mang ít thức ăn cho chị, mau ăn đi…
Lâm Giai Ý cười nhẹ:
- Chị không đói, em không cần mang vào đây cho chị đâu…
Đình Duật nhìn cô:
- Là không đói hay không có tâm trạng để ăn…. Haizzz, em biết chị không muốn kết hôn với Vương Dịch Thành nhưng tại sao chị vẫn chấp nhận…
Giai Ý:
- Chị còn có lựa chọn khác sao….
Đình Duật thở dài:
- Haizzz, Vương Dịch Thành ở thành phố này không ai không biết đến anh ta, con người ngông cuồng lạnh lùng của anh ta liệu chị có thể an ổn ở cạnh không?
Giai Ý cười nụ cười gượng gạo:
- Chị không muốn chú thím khó xử với nhà họ Vương, chị cũng không muốn vì chị mà chú bị Vương Gia chà đạp…
Đình Duật:
- Em thay mặt bố mẹ em xin lỗi chị, nhiều năm qua chị chịu nhiều khó khăn với mẹ em rồi.
Giai Ý cốc đầu Đình Duật:
- Cái thằng này, thành ông cụ non lúc nào vậy, hôn nhân này là chị chấp nhận, em yên tâm, ngày tháng sau này chị của em chắc chắn sẽ hạnh phúc…
_________________________________________
Đây là lần đầu tiên mình lấy hết can đảm để viết truyện, mọi người đọc góp ý và cho mình ý kiến với ạ❤️😄. Cảm ơn mọi người rất nhiều 🥰🙆🏻
♀️
TruyenHDTruyenHD