Chương 1: Món đồ chơi

Khi Đàm Duyệt bị đưa đến biệt thự của Tần gia, trái tim của nàng đã hoàn toàn nguội lạnh.Không ngờ tới, phụ thân Đàm Hành Thuyên dịu dàng, chính trực của nàng vì 50 vạn liền đem nàng bán đi.

Còn không phải vì nàng có nhiều thêm một thứ mà phụ nữ không nên có sao? Như vậy thì nàng không phải là con gái của hắn nữa à?

Nếu sớm biết có ngày hôm này, nàng nên giấu kín bí mật này cho tới chết.

Toà biệt thự của Tần gia ở trước mắt nàng giống như địa ngục, những người bên trong sẽ tra tấn, lăng nhục nàng như thế nào đây? Trong lòng cảm thấy người của Tần gia so với cha nàng cũng không thiện lương hơn là bao.

Nàng bị đẩy mạnh vào bên trong biệt thự, vừa bước vào thì cánh cổng phía sau liền bị đóng mạnh rồi chốt lại, thân thể nàng khẽ run lên, sợ hãi.

Trước mắt nàng là một mảnh đen kịt, không thể nhìn rõ, chỉ có đèn ở trên lầu hai là sáng lên, nơi cầu thang xuất hiện một thân ảnh mảnh mai, yêu kiều dần dần đi tới.

Phòng khách lầu một đột nhiên bừng sáng, khiến cho Đàm Duyệt chưa kịp thích ứng cảm thấy chói mắt bèn chớp chớp vài cái cố gắng nhìn về phía người đang đi tới.

Đó là một cô gái ít tuổi hơn nàng một chút, trên người mặc một chiếc váy hai dây, chân đi tất lưới cùng với đôi giày nhỏ màu đen.

Con ngươi ảm đạm, vô cảm nhìn nàng, đôi môi đỏ hồng khẽ mở, nhàn nhạt nói:

"Ngươi chính là món đồ chơi mới của ta sao?”

“A! Cái gì?”

Ngoài miệng Đàm Duyệt giả vờ hỏi nhưng trong lòng đã hiểu rõ, không sai, chính mình là đồ chơi của đối phương.

“Nếu ngươi nghe lời, ta sẽ tháo còng tay ra cho, còn nữa, ngươi phải gọi ta là chủ nhân.”

Khi Tần Y đến gần món đồ chơi bẩn thỉu này, liền có cảm giác rất chán ghét.

Tần Y cau mày, quát:

“Mau đem thân thể dơ bẩn của ngươi tắm rửa sạch sẽ, lát nữa quay lại đây để ta kiểm tra.”

Nàng ta dựa vào cái gì mà nói mình dơ bẩn? Đàm Duyệt rất muốn hỏi nhưng nghĩ lại thân phận hiện tại của mình, đành cúi đầu, miễn cưỡng trả lời:

“Vâng, chủ nhân.”

Nói xong, trái tim đều run lên, nàng cũng không rõ là thẹn ở chỗ nào.

Tần Y quay người đi lên lầu, Đàm Duyệt loay hoay ở dưới lầu tìm toilet, thật vất vả mới tìm được, khi bước vào nhìn thấy bên trong trang trí còn tinh xảo hơn cả phòng khách nhà nàng, không khỏi cảm khái.

Quần áo trên người nàng hiện tại thật đơn sơ, cởi bỏ thắt lưng, cái quần nhẹ nhàng tuột xuống, chỉ có một bộ quần áo cùng đồ lót bên trong nên cũng không tốn nhiều sức lực.

Đợi đến khi trên người không còn một mảnh vải, Đàm Duyệt nhìn lại chính mình trong gương, thật sự có chút dơ, đặc biệt là côn ŧᏂịŧ ở thân dưới khiến nàng cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Dưới vòi hoa sen, nàng dùng tay cật lực rửa sạch thân thể của mình, còn đặc biệt dùng sữa tắm xoa sạch côn ŧᏂịŧ dơ bẩn kia.

Sau khi lau khô người, Đàm Duyệt không biết nên mặc quần áo gì, bộ quần áo cũ bẩn thỉu đó chắc chắn không thể mặc, nàng phải làm sao bây giờ?

Chỉ trong giây lát, nàng liền nghĩ ra một ý, lấy chiếc khăn tắm màu xanh nhạt cuốn quanh người, chỉ là khăn quá ngắn, suýt nữa không che nổi ngực cùng thân dưới của nàng, côn ŧᏂịŧ kia nửa rũ xuống ở bên ngoài, xấu xí cực kỳ.

Đàm Duyệt khẽ cắn môi, xỏ thêm một đôi dép lê đi trong nhà, vội vã chạy lên lầu hai, cho “chủ nhân” kiểm tra.

Tần Y ngồi trên sô pha, tay khẽ chống cằm, lười biếng lật giở một quyển sách.

Bên ngoài vang vọng tiếng bước chân đang chậm rãi tiến lại, đợi đến khi đối phương xuất hiện trước cửa, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn.

Món đồ chơi này có dáng người cũng tạm tính là cân xứng, nhưng nước da lại không đủ trắng, dung mạo bình thường, ánh mắt toát ra sự sợ hãi.

Giống như một con chó bị chủ nhân vứt bỏ.

“Nghe nói thân dưới của ngươi có côn ŧᏂịŧ, mau nhấc khăn lên cho ta xem”

Tần Y nhẹ nhàng ra lệnh.

Đàm Duyệt có chút kháng cự, sau đó miễn cưỡng đem khăn tắm chậm rãi vén lên.

Một cây côn ŧᏂịŧ thô to hiện rõ trước mắt Tần Y, côn ŧᏂịŧ buồn bã ỉu xìu mà gục xuống.

Khoé môi của Tần Y khẽ nhếch lên, từ trên bàn cầm lấy một sợi lông vũ, đứng dậy tới gần món đồ chơi mới của mình, nhẹ nhàng phất qua côn ŧᏂịŧ Đàm Duyệt.

“Cái này không phải là vật để trang trí chứ? Có thể sử dụng được không?”

Tần Y giương mắt nhìn về phía Đàm Duyệt.

Đàm Duyệt ngẩn người, khẩn trương đối diện cùng Tần Y, cứng đờ đáp lại:

“Ta không biết, chẳng phải ngươi xem xong rồi sao?”

Sợi lông vũ phất qua côn ŧᏂịŧ của nàng bất ngờ đổi chiều, gốc lông cứng rắn ác liệt chọc một nhát lên thân gậy. Đàm Duyệt không nhịn được rên lên một tiếng, Tần Y lại mặt vô biểu tình nhìn nàng, nhàn nhạt quát:

“Phải gọi ta là chủ nhân! Còn nữa, cương lên cho ta xem.”

Đàm Duyệt hít sâu một hơi, run rẩy ngơ ngác hỏi lại:

“Ta phải làm như thế nào? Chủ nhân…”

"Không biết? Có muốn ta tới giúp không?”

Cuối cùng cũng có việc khiến Tần Y nổi lên hứng thú.

Khuôn mặt của Đàm Duyệt đỏ bừng, cúi đầu, khẽ ừ một tiếng.

Rất nhanh nàng liền duyên dáng kêu to, bởi vì chiếc khăn tắm khó khăn lắm nàng mới quấn được lên người đã bị chủ nhân tàn nhẫn giật mạnh xuống, trong nháy mắt thân thể nàng liền hoàn toàn loã lồ trước mắt đối phương.

Sau đó, chủ nhân ưu nhã đeo lên tay một đôi găng màu trắng, Đàm Duyệt cảm giác nó được làm bằng tơ lụa tinh tế bóng loáng. Đột nhiên, chủ nhân vươn bàn tay nhỏ nhắn kia ra bắt lấy côn ŧᏂịŧ đang mềm nhũn của nàng, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve.

Nàng có chút không ngờ, một người nhìn có vẻ nhã nhặn như chủ nhân lại có thể làm ra được động tác dâʍ ɭσạи như vậy.