Chương 12

Editor : Hannah

Đùa nghịch lưu manh mà còn không tự biết, Yến Trầm Uyên có muốn nhắc nhở cũng không được, mà có nhắc nhở rồi cũng vô dụng, bởi vì đối phương sẽ dùng một vẻ mặt vô tội nhìn qua anh, nói thêm câu nữa: "Thật xin lỗi, ta sai rồi, lỗ tai cho ngươi sờ sờ, ngươi tha thứ cho ta nha?"

Yến Trầm Uyên đối với bộ dạng nũng nịu đáng yêu này thật sự không có sức chống cự, còn dễ dàng bị kí©h thí©ɧ. Mỗi làn đều phải khắc chế du͙© vọиɠ trong lòng, vì không hù doạ đến đối phương.

Nhưng một lần hai lần còn nhịn được , ai có thể cam đoan nhịn được cả đời.

Yến Trầm Uyên xoắn xuýt cũng là xoắn xuýt vấn đề này.

Nhưng anh cũng không có được im lặng quá lâu, Sở Đồng lau lau nước mắt, ủy khuất ba ba nói ra: " Ngươi quả nhiên không thích ta , trước kia còn nói ta tốt tốt như vậy, hiện tại ngay cả ngủ cùng một chỗ cũng không muốn, lỗ tai của ta ngươi cũng sờ sờ qua, cái đuôi ngươi cũng sờ sờ qua, toàn thân trên dưới đều là mùi hương của ngươi , ngươi còn muốn tìm con thỏ khác , ngươi chính là hỗn đản, bội tình bạc nghĩa ,đại lưu manh, kẻ nuốt lời, ngươi. . ."

". . . Sở Đồng." Yến Trầm Uyên đau đầu bất đắc dĩ gọi cậu một tiếng, Sở Đồng lẩm bẩm nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn anh.

Yến Trầm Uyên thở dài, không còn cách nào, đành phải ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Sở Đồng ở trên trán cậu thân thân nhẹ một cái.

Sở Đồng nháy nháy con mắt, cũng không nói không khóc nữa , chỉ vươn tay xấu hổ sờ sờ trán của mình, phía trên còn sót nhiệt độ đôi môi ấm áp của Yến Trầm Uyên.

"Đừng khóc, ta không hề thích con thỏ nào khác , thề với trời có được hay không? Hoặc là lại hôn ngươi một cái?" Yến Trầm Uyên hỏi cậu.

"Kia. . . Vậy vẫn là hôn lại một cái đi." Sở Đồng nghĩ, thề với trời lại không thể coi như cơm ăn, còn không bằng hôn một cái, có thể khiến cho cậu vui vẻ vài ngày .

"Nghĩ cũng rất đẹp." Yến Trầm Uyên chọc chọc cái trán Sở Đồng , nói: "Ngay trước mặt nhiều người như vậy , ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Ngô. . ." Sở Đồng lúc này mới nhớ tới, nguyên lai chung quanh có rất nhiều người nhìn xem hai người bọn họ, thế là có chút xấu hổ, liền vội vàng đem cái đầu nhỏ chôn ở trên hõm vai Yến Trầm Uyên , cậu lặng lẽ nói: "Vậy chúng ta đi về trước đi, chờ trở về, ngươi lại. . . Lại hôn ta một cái."

Yến Trầm Uyên buồn cười, cảm thấy cái con thỏ nhỏ này thật đúng là từ đâu đến đuôi đều lưu manh, vô luận lúc nào cũng phải cố gắng chiếm chút tiện nghi mới tốt, anh sờ sờ đầu Sở Đồng nói: "Được.",liền chuẩn bị ôm cậu về trước đi.

Nhưng không đợi Yến Trầm Uyên đi, Yến Phi bị vắng vẻ một bên liền gọi lại.

"Thất Ca. . ." Yến Phi trong tay còn cầm cái l*иg thỏ, hắn rất thưởng thức cái l*иg nhỏ này dường như rất chung tình, không được người khác thưởng thức sẽ không bỏ qua.

Yến Trầm Uyên vừa nhìn thấy hắn liền rất đau đầu, sợ lại đem Sở Đồng dọa khóc, đành phải khoát khoát tay tay, nói: "Nhanh lấy đi, ta chỗ này không có con thỏ có thể chứa."

"Nhưng. . . " Yến Phi còn có chút không bỏ được, nói: "Chiếc l*иg này tốt như vậy, huynh nuôi nhiều thêm một con thỏ cũng tốt a."

"Ta không cho phép ngươi nuôi. . ." Sở Đồng oán niệm sâu đậm, kéo góc áo Yến Trầm Uyên , trốn đến phía sau anh, đầu lại dữ dằn nhú lên nhìn chằm chằm Yến Phi, đem đối phương xem như kẻ địch.

Đáng tiếc Sở Đồng hung lên không có chút đáng sợ nào , ngược lại còn có chút đáng thương, cậu nước mắt lưng tròng thân thể nhỏ run run , không biết còn tưởng rằng bị người nào khi dễ, đều khiến lòng người sinh trìu mến.

Yến Phi lại ủy khuất, vừa đối với Sở Đồng nước mắt lưng tròng cũng chỉ có thể thua trận, hắn không cam tâm nghĩ, tiểu yêu tinh này quả nhiên rất lợi hại, vừa khóc nháo vừa làm trò là có thể đem Thất Ca hôn mê đầu óc, hắn thật đúng là so không được.

"Được rồi." Yến Phi nhếch miệng, cả giận nói: "Dù sao huynh cũng không nuôi được , để ta cầm về nuôi chim vậy, cái l*иg tốt như vậy mà không cần, huynh về sau khẳng định sẽ hối hận chết."

Yến Phi nói xong, liền cầm theo cái l*иg chạy.

Sở Đồng thấy thế, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cậu thúc giục Yến Trầm Uyên nhanh lên trở về, sợ tên đáng ghét kia lại nhắc lại về cái l*иg.

Yến Trầm Uyên bật cười, đem cậu ôm trở về đặt ở giường. Sau lại gọi hạ nhân đi lấy nước nóng, giúp Sở Đồng đem bàn chân có vết thương tẩy rửa một chút, lại bôi thuốc băng bó kỹ.

Kỳ thật yêu thú có năng lực tự lành rất mạnh, liếʍ liếʍ liền tốt càng nhanh, nhưng Sở Đồng tuyệt đối không thể nào tiếp thu được điểm này, đành phải mềm oặt nằm trên giường chờ Yến Trầm Uyên hầu hạ cậu.

Yến Trầm Uyên cầm chút hoa quả vén chăn lên, cùng Sở Đồng ngồi chung một chỗ, giúp cậu lột quýt ăn.

Sở Đồng mỗi lần ăn xong, liền hé miệng, chờ Yến Trầm Uyên đút cho cậu ăn, ngẫu nhiên sẽ cắn phải hạt bên trong vừa đắng vừa chát, Sở Đồng liền nhăn mặt thành khổ qua, phốc phốc phốc đem hạt phun ra, Yến Trầm Uyên tiếp nhận đi.

Cậu sinh hoạt tương đương thoải mái, ăn ngon, uống tốt, còn có mỹ nhân thưởng thức, quả thực so với Hoàng đế còn tốt hơn. Nhưng Sở Đồng còn không thỏa mãn, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, thế là nói: "Trầm Uyên Trầm Uyên, ta muốn ăn thịt."

Yến Trầm Uyên ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nói: "Con thỏ cũng có thể ăn thịt?"

Sở Đồng sững sờ, nghĩ nghĩ, nói ra: "Ta là yêu thú, yêu thú đều thích ăn thịt."

Kỳ thật không phải như vậy. Dù sao yêu thú tập tính thiên hướng về động vật, tự nhiên cũng chia ăn cỏ ăn thịt cùng ăn tạp giống loài, chỉ là bây giờ thường gặp yêu thú đa số mãnh thú, bởi vậy đa số ăn thịt, nhưng cũng có số ít cũng không phải là như thế, tỷ như đương kim thiên tử chỗ cung phụng cửu sắc thần hươu, nó chính là ăn tiên thảo uống hạt sương.

Nhưng nếu để cho Sở Đồng cũng ăn tiên thảo cùng hạt sương, vậy khẳng định chính là làm khó bé thỏ trắng.

"Ngươi thật sự có thể ăn thịt?" Yến Trầm Uyên sợ Sở Đồng chỉ nghĩ hão huyền, nhìn người khác có thể ăn thịt, liền cũng muốn thử một chút, anh ngược lại không thiếu chút thịt này chỉ lo lắng đối phương vẫn là con thỏ, ăn thịt sẽ không tiêu hóa được.

Nhưng Sở Đồng cũng không thèm để ý, còn vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, nói: "Chỉ cần ngươi có thể cho ta liền có thể ăn, tuyệt đối không lừa ngươi."

"Được." Yến Trầm Uyên dù đáp ứng, những có chút không yên lòng, cho đến khi đầy bàn thịt đồ ăn được mang lên, Sở Đồng cầm lấy đũa bắt đầu ăn, Yến Trầm Uyên lúc này mới yên lòng con thỏ nhỏ có thể ăn thịt.

"Ta về sau sẽ mỗi ngày ăn cái này." Sở Đồng gặm xong một cái chân gà kho tàu , lại lau miệng, vẫn chưa thỏa mãn cùng Yến Trầm Uyên nói.

"Được." Yến Trầm Uyên gật đầu đáp ứng, thấy Sở Đồng không có phản ứng gì quá lớn , liền chuẩn bị phân phó đầu bếp tiếp tục làm.

Vừa vặn lúc này trên bàn chuông đồng vang lên , Yến Trầm Uyên liền thu lại ý cười, vung khẽ ống tay áo, mở kết giới , thanh âm truyền ra ngoài: "Tiến vào."