Chương 9

Editor : Hannah

Sở Đồng nhìn nhìn hộp điểm tâm xinh đẹp , lại nhìn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Trầm Uyên, tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng cậu tổng cảm thấy……

Giao dịch này cậu thật sự có lợi a!

Dù hiện tại cậu thân phận là thỏ, nhưng vẫn rất thích đồ ăn ngon cùng trai đẹp, mà hiện giờ trước mặt cậu có cả hai điều đó, vừa có thể thơm thơm người đẹp, vừa có thể ăn đồ ăn ngon, quá hời chứ sao.

Sở Đồng quả thực cao hứng muốn điên rồi, đang muốn bổ nhào vào trong lòng ngực Yến Trầm Uyên , lại bị anh túm chặt tai thỏ.

Cậu muốn a, nhưng cho dù cậu chỉ là một con thỏ, cũng không thể tùy ý chiếm tiện nghi người khác, vạn nhất Yến Trầm Uyên chỉ hỏi cho vui thôi, mà cậu lại thực sự thơm thơm anh, nhưng vậy không phải quá phi lễ sao?

Vì thế Sở Đồng dừng lại, tỉ mỉ hỏi: “Ngươi…… Xác định sẽ không đổi ý sao?”

“Sẽ không.” Yến Trầm Uyên nói.

Vậy thì tốt rồi! Sở Đồng trong lòng thả lỏng, lại hỏi: “Chỉ thơm một chút sao?”

“Chỉ một chút.” Yến Trầm Uyên đáp.

“Úc……” Sở Đồng nghe xong rất uể oải, cậu cảm thấy chỉ thơm một chút thật sự là không đủ, Yến Trầm Uyên đẹp như vậy ,muốn ôm ôm thân thân lần sau cũng không biết là khi nào.

Sở Đồng liếc nhìn anh một cái, dù anh chỉ ngồi yên đó cũng thật sự vui mắt, Yến Trầm Uyên lớn lên thật tốt, gương mặt hay thân hình đều đẹp, cậu…… Cậu muốn thân cận anh một chút!

Mà cũng chỉ có thể thân cận một chút……

Sở Đồng lỗ tai nhỏ hoảng loạn, rối rắm không chịu được, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, vừa vặn bị Yến Trầm Uyên nghe được.

“Kỳ thật…… Ngươi muốn thân thân vài cái cũng đều có thể.” Yến Trầm Uyên cười nói.

“Thật vậy chăng? Vậy cũng thật tốt quá!” Sở Đồng đôi mắt sáng lên, rồi lại có chút khó xử nói: “Ta đây vẫn nên chỉ thân thân hai cái thôi, bằng không……”

“Bằng không?”

“Bằng không ngươi lớn lên đẹp như vậy , ta sợ bản thân sẽ nhịn không được.” Sở Đồng ngượng ngùng nói.

Yến Trầm Uyên lại bị cậu chọc cười.

“ Không cho phép ngươi chê cười ta.” Sở Đồng ngăn cản nói, nhưng Yến Trầm Uyên vẫn cười, Sở Đồng không có biện pháp, chỉ có thể hung dữ ba ba hù dọa đối phương, nói: “ Không cho phép cười, nếu ngươi còn cười…… Ta liền đem ngươi thân thân thành cái đầu heo, thân đến hai má đều sưng.”

Yến Trầm Uyên nghe xong sửng sốt, anh cảm thấy những câu nói này anh đã từng nghe qua, nhưng làm sao có thể, rốt cuộc loại lời nói đáng yêu như vậy, cũng chỉ có con thỏ ngốc này mới nghĩ ra.

Yến Trầm Uyên nhợt nhạt cười cười, đem chuyện rối não kia ném ra sau đầu, nói với Sở Đồng: “Ta không cười ngươi, cho nên còn muốn hay không?”

“ Muốn.” Sở Đồng thẹn thùng gật gật đầu, thoăn thoắt nhảy vào trong lòng ngực Yến Trầm Uyên, ngồi trên đùi anh chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên ôm lấy gương mặt đối phương .

“Bẹp! Bẹp!”

Bên trái một cái, bên phải một cái, tổng cộng là hai cái!

Sở Đồng cảm thấy mỹ mãn, so với ăn đồ ăn ngon lại càng vui vẻ, vừa xấu hổ nhìn Yến Trầm Uyên một cái ,đuôi nhỏ ngoáy loại xạ.

Thấy Yến Trầm Uyên cúi đầu nhìn cậu, Sở Đồng lập tức thẹn thùng rũ đầu nhỏ xuống , đi đến hộp điểm tâm, cầm lấy cái bánh hình con thỏ, cầm lên muốn ăn, nghĩ nghĩ, lại buông xuống.

Tiếp theo Sở Đồng lại cầm cái bánh hình con thỏ bên cạnh, trực tiếp đưa vào trong miệng.

Ăn ngon ăn ngon, đôi mắt đều nheo lại .

Đáng tiếc cậu miệng quá nhỏ, ăn đến hai bên quai hàm đều phồng lên, Yến Trầm Uyên nhìn cậu, cảm thấy rất thú vị, cầm ngón tay chọc chọc, bị Sở Đồng trừng mắt nhìn liếc mắt một cái mới thu tay trở về.

“ Không được chọc chọc.” Cậu nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.

Yến Trầm Uyên cũng cầm lên một cái bánh hình bông hoa màu vàng, tròn nói: “Nếm thử cái này, hương vị không tồi.”

Sở Đồng liền ăn một ngụm bánh Yến Trầm Uyên đưa qua, mềm mại, còn có thể ăn nhân bên trong cánh hoa .

“Đây là bánh hoa quế, có giống mùi hương trên người ta không?” Yến Trầm Uyên lại hỏi.

“Ngô……” Sở Đồng ngượng ngùng , đầu nhỏ thấp thấp, cẩn thận nhấm nháp lên, mới nói: “Hình như có một chút, nhưng, nhưng trên người ngươi vẫn dễ ngửi hơn.”

Yến Trầm Uyên nghe lời nói của thỏ con tâm tình vô cùng tốt, lại sờ sờ lỗ tai thỏ.

Sở Đồng ăn xong hai cái, cũng đã có chút no, hắn sờ sờ bụng nhỏ, vẫn còn có thể ăn thêm một cái nữa, lại từ hộp đồ ăn lấy ra cái bánh con thỏ ban đầu cậu chọn.

Cậu quay đầu, đưa tới bên môi Yến Trầm Uyên , nói: “ Cái này giống ta không.”

“ Giống.” Yến Trầm Uyên tiếp nhận tới, cẩn thận nhìn lên, cười nói: “Cái này khá giống ngươi, đặc biệt là cái lỗ tai.”

“ Đúng đúng.” Sở Đồng cũng cao hứng lên, nói: “Ta cũng cho là như vậy, cho nên mới muốn để lại cho ngươi ăn.”

Nói Yến Trầm Uyên không được nhìn con thỏ khác , không được thích con thỏ khác , đương nhiên cũng không thể ăn con thỏ khác .

Con thỏ nhỏ này còn có du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, nhưng vẫn giấu rất cẩn thận , ngàn vạn lần không thể bị Yến Trầm Uyên phát hiện.

Sở Đồng nhìn Yến Trầm Uyên ăn xong, lại chạy tới rót cho anh chén trà, đưa đến bên miệng Yến Trầm Uyên , ân cần đến không thể ân cần hơn.

“Ngươi còn muốn ăn , ta đút cho ngươi .” Sở Đồng mặt đầy mong chờ nhìn anh.

Sở Đồng vừa mới đút cho Yến Trầm Uyên ăn xong , cảm thấy tâm tình thực tốt, bởi vì đối phương ăn cái gì cũng đẹp, làm cậu càng muốn đút cho anh ăn thêm vài lần.