Chương 6

Edit : Hannah

Vốn tính nuôi nhốt, không thể để cậu chạy trốn, Yến Trầm Uyên nghĩ đến đây, đối với Sở Đồng nói: "Ngươi nói ngươi có trách nhiệm với ta, nhưng là cái gì cũng đều không có , không có tiền, không có quyền lực. Làm thế nào để chịu trách nhiệm với ta? "

"Ta ... ta ..." Sở Đồng không trả lời được, nhưng đó là sự thật.

Cậu hơi buồn, lỗ tai rũ xuống, cậu kéo nó, cái đuôi nhỏ rủ xuống, hai mắt chớp động, lông mi khẽ rung như cánh bướm, rơi xuống nơi buồn bã, thật đáng thương.

Mà Yến Trầm Uyên lại nói: "Hơn nữa tối hôm qua ta khoác áo cho ngươi, ngươi sáng nay dậy, còn đè dưới thân."

Yến Trầm Uyên vừa nói vừa rút dưới Sở Đồng quần áo nhàu nát , hình như là bị Sở Đồng xoa xoa cả đêm, chà xát như giẻ rách.

“Thật đáng tiếc, đây là y phục mà phụ thân ta ban tặng.” Yến Trầm Uyên lại thở dài, giả bộ rất có lỗi.

Sở Đồng nghe vậy tội chết, cũng biết Yến Trầm Uyên tuy là hoàng tử nhưng không được sủng ái, từ nhỏ đến lớn đã mấy lần nhìn thấy phụ thân là hoàng đế, nhưng không ai muốn. .Y phục mà phụ thân bạn tặng có lẽ anh rất thích , lại bị cậu làm nhàu nhĩ.

Nhưng phải làm sao, Sở Đồng càng nghĩ càng buồn bực, tận lực vuốt phẳng quần áo nhưng vẫn luôn nhăn nhúm, trong lòng càng ngày càng lo lắng, cho đến cuối cùng, cậu cảm thấy có chút không đành lòng.

Thỏ con lúc nào cũng khóc, nhất là lúc bất lực, nhất thời không cầm được nước mắt, Sở Đồng cúi đầu, thấp giọng khóc , Yến Trầm Uyên phát hiện nên không nhịn được. Bước đến ôm cậu.

Khi cậu khóc, thân thể sẽ run lên, cả đôi tai nhỏ lông tơ cũng giật giật, Sở Đồng hai tay nhỏ bé nắm chặt quần áo Yến Trầm Uyên, khóc một hồi rồi nói: "Đúng vậy, xin lỗi, ta sai rồi ,hức hức hức, Trầm Uyên, Trầm Uyên ... "

Này, thật tội nghiệp khiến trái tim anh run lên.

Yến Trầm Uyên sờ sờ đầu Sở Đồng , dùng quần áo lau mắt, sau đó nói: " Ngươi khóc nữa, quần áo này sẽ bị bẩn."

Sở Đồng lúc này mới dừng lại, mím chặt miệng cố gắng cầm nước mắt, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, khiến Yến Trầm Uyên lại nhớ tới giấc mơ đó mà không rõ nguyên nhân.

Anh nói: “ Thỏ con đừng khóc nữa , ta có thể xin phụ thân bạn cho y phục khác, ngươi khóc làm tim ta đau”.

“Vậy thì… Vậy thì ta sẽ không khóc nữa.” Sở Đồng lau nước mắt, thu người lại, ngẩng đầu nhìn Yến Trầm Uyên, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé giúp anh xoa ngực.

Sau đó cậu nói: "Anh còn đau ở đây không?"

“... Tốt hơn nhiều.” Yến Trầm Uyên nói xong lời này, trái tim của anh cũng không đau, ngược lại là nhảy rất nhanh, giống như một con thỏ nhỏ, cúi đầu nhìn Sở Đồng, trong lòng đột nhiên muốn đem cậu ôm vòng tay của anh thật chặt và xoa đều nó.

Con thỏ nhỏ này làm sao có thể đáng yêu như vậy, còn không có giở trò quỷ gì, vừa lưu manh vừa ngoan ngoãn.

Và sau đó, Sở Đồng vẫn nói: "Vậy là được rồi, ngươi ... đừng buồn, nếu đồ hỏng thì ta tự trả cho ngươi, được không?"

“ Ngươi… không hối hận sao?” Yến Trầm Uyên hỏi cậu.

“Ta không hối hận.” Sở Đồng nghĩ, khá là vui vẻ.

Nhưng cậu tuyệt đối không nói cho Yến Trầm Uyên biết, nếu không sẽ không đáng tiền.

Yến Trầm Uyên cười nói: "Được, nhưng ngươi phải dậy trước đi, nếu cả ngày ở trên giường, sẽ chỉ là một con thỏ lười biếng mà thôi."

Sở Đồng nghe vậy định đứng dậy ngay lập tức, nhưng lại nhớ tới mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đành phải nhờ Yến Trầm Uyên tìm cho cậu mấy bộ quần áo trước.

Yến Trầm Uyên gật đầu, giải kết giới, gọi người hầu đi vào, cầm lấy hai bộ quần áo dự phòng, hướng bên kia đi ra ngoài, sau đó nhìn lại, suýt nữa không phát hiện Sở Đồng.

Một lần nữa, tiểu gia hỏa này trông thật xinh đẹp, đôi mắt tròn xoe, mê người khiến Yến Trầm Uyên không khỏi mê mệt, bước tới, đưa quần áo cho Sở Đồng, nói: "Thử xem, có thể có hơi lớn, ta sẽ cho người may cái khác khi trở về. "

Sở Đồng đưa tay trắng nõn cầm lấy, đến gần còn có mùi thơm, thích thật , nhưng là xấu hổ , hai mắt chớp chớp, thật lâu sau mới nói. , "Ngươi, ngươi nhanh lên xoay người, ta muốn thay y phục. "

Cậu thực sự đáng xấu hổ

Yến Trầm Uyên sững người một lúc rồi mới phản ứng lại, ho khan một tiếng, có chút mất hứng quay lưng lại, ngồi ở bên bàn đọc sách, nhưng phía sau lỗ tai đều là nghe.

Con thỏ nhỏ đang mặc quần áo của anh, nghĩ đến đây, trong lòng Yến Trầm Uyên khẽ nhúc nhích, hơi khô nóng, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, trong lòng thầm nghĩ: Con thỏ nhỏ này trông thật ngốc, tự mình mặc đi. Y phục? Thắt lưng đó rườm rà hơn một chút, nhưng cậu vẫn có thể mặc được sao? Nghĩ đi nghĩ lại, anh cao hơn Sở Đồng rất nhiều, quần áo cũng phải lớn, sau khi Sở Đồng mặc vào sẽ có thể sẽ ngã?

Chao ôi, thật sự là lo lắng, Yến Trầm Uyên muốn nhìn lại, nhưng lại sợ người nọ xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục nghĩ.

Yến Trầm Uyên chần chờ chờ, rốt cục đợi đến một tiếng "OK" nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, anh mới quay đầu lại, không khỏi bật cười, Sở Đồng mặc y phục này đang lôi kéo . Con thỏ ngốc nhỏ không biết mặc quần áo.

Anh bật cười, tiến đến giúp Sở Đồng thu dọn, động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ, giống như bảo bối.

Sở Đồng nhìn anh mà tim đập thình thịch, Yến Trầm Uyên sao lại tốt như vậy, ôn nhu ân cần, xinh đẹp như thần tiên.