Chương 4

Edit: Hannah

Yến Trầm Uyên lúc này rất đau đầu.

Anh không ngờ con thỏ say rượu lại có thể không kiềm chế được như vậy, vẫn mà dám kéo tay anh tới sờ sờ tiểu Sở Đồng.

Đúng vậy, là tiểu côn ŧᏂịŧ, vặn vẹo, Sở Đồng cái đuôi nhỏ đến mức có thể dễ dàng dùng một tay che lại, nhưng cậu hiện tại đang say rượu, lúc này nắm tay Yến Trầm Uyên cũng lạc đường qua tiểu Sở Đồng.

Nhưng Sở Đồng còn không biết, Sở hồ đồ ngốc nghếch tưởng Yến Trầm Uyên đυ.ng vào, tại đây ậm ừ như nhũn ra, muốn người kia ngủ cùng mình.

Về phần tại sao, bởi vì Sở Đồng vẫn luôn cho rằng mình là một tiểu thỏ con , mà Yến Trầm Uyên trong cơ thể có cảm giác quen thuộc, luôn khiến hắn nhớ tới thỏ mẹ. Ừm, nhưng cảm giác này cũng có thể là nguyên nhân Sở Đồng . vì ăn sữa của anh, nhưng dù sao cậu cũng thích Yến Trầm Uyên, chỉ muốn cùng nhau ngủ!

“Được không?” Sở Đồng nhẹ giọng hỏi anh.

“… Được.” Yến Trầm Uyên rốt cuộc không thể chống lại sự đáng yêu của Sở Đồng, đành phải nói: “Ta hứa với ngươi, ngươi buông tay trước.”

Sở Đồng lập tức buông tay ra, nhưng nhanh chóng ôm lấy chân Yến Trầm Uyên, thấy người nọ đang nhìn mình, liền giải thích nói: "Ta sợ ngươi chạy mất."

Cậu ôm anh chặt hơn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đặt lên ống quần của người kia, thân thể cũng bị ép chặt, không có một kẽ hở, giống như một miếng bánh nhỏ .

Nhìn thấy cậu như vậy, Yến Trầm Uyên không khỏi buồn cười, đành phải đưa tay sờ sờ tóc Sở Đồng , nhẹ giọng nói với cậu: "Này, ta sẽ không chạy."

“Thật sao?” Sở Đồng vừa mới bị Yến Trầm Uyên đυ.ng vào rất thoải mái, hai mắt nhắm nghiền, cái đuôi nhỏ đung đưa, bây giờ nghe đối phương nói lời này, cậu càng thêm vui vẻ, muốn đứng lên, nhưng là. một bàn chân mềm mại, lủng lẳng, và một tiểu Sở Đồng.

"Ừm——" Sở Đồng thẳng tắp sững sờ, trợn to hai mắt, trong mắt đầy sương mù, đáy lòng nghĩ đến cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải đáng thương nhìn Yến Trầm Uyên, và ôm tiểu Sở Đồng của mình một lần nữa.

“Tại sao lại đột nhiên ngã xuống?” Yến Trầm Uyên nhanh chóng hạ thân, bế cậu lên, Sở Đồng lại đột nhiên hét lên một tiếng, như trúng thêm một vết thương.

“Dưới chân ta rất đau.” Cậu đưa tay chạm vào chân mình, nói: “Có thứ gì đó đâm vào da thịt."

“Vậy chúng ta trở về giường trước đi."

"Không được, tiểu Sở Đồng của ta. Đùi của ta đã rụng làm hai, sau khi ngồi xuống sẽ tách ra." Sở Đồng nghiêm mặt nói, sau đó chậm rãi xoay người nằm trên giường, duỗi hai bàn chân nhỏ của cậu chạm vào nhau.

“Vốn dĩ đã có hai cái.” Yến Trầm Uyên cười tủm tỉm nói.

“Nhưng là thỏ thì không phải.” Sở Đồng tin chắc chính mình là có hai cái đùi, đánh gãy đùi, xót xa ôm chặt thỏ con lỗ tai, thở dài nói.

Yến Trầm Uyên không biết nên an ủi như thế nào nữa.

Có thể đợi Yến Trầm Uyên nhìn kỹ, không nhìn ra một chút vết sẹo, nhưng đôi chân nhỏ này lại trắng nõn, mềm mại như ngọc cừu, mềm mại tinh xảo, rất thích hợp chơi đùa.

“Đừng sờ, lại hoảng rồi, còn có chút tê dại.” Sở Đồng móc chân, co quắp thả ra, rít gào thở ra rất khó chịu.

Yến Trầm Uyên nghe cậu nói xong liền biết chuyện gì đang xảy ra, Sở Đồng ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu, khí huyết tắc nghẽn khiến cho lòng bàn chân vừa đau vừa tê rần. đáng tiếc con thỏ nhỏ này thường thường không biết, cậu tức giận, còn không có hiểu chuyện này, nhất định có cái gì kẹt chân, làm cho cậu lo lắng vô cớ.

“Nằm xuống trước đi, ta xoa cho ngươi.” Yến Trầm Uyên nói, nhưng Sở Đồng đỏ mặt, khẽ liếc anh một cái, có chút ngượng ngùng.

Yến Trầm Uyên không rõ như vậy, cho đến khi Sở Đồng khởi lên một chút mới chia sẻ.

“Làm ơn, làm ơn nhẹ hơn.” Cậu ta nói.

Yến Trầm Uyên: "........."

Yến Trầm Uyên sống gần hai mươi tuổi, bị một con thỏ mới quen lột xác lần đầu tiên sụp đổ, anh cũng biết con thỏ nhỏ này là một tên lưu manh, một tên ngang ngược nhưng hắn có bộ dạng đáng yêu, cho dù là ngốc nghếch. Lưu manh cũng cảm thấy đáng yêu, giống như bây giờ, Yến Trầm Uyên tâm gan đáng yêu đến run lên.

Anh thở dài thừa nhận, ôm Sở Đồng nằm ở trên giường, sau đó nói với người nọ: "Ta chỉ xoa chân cho ngươi, không phải chỗ khác."

“Ồ.” Sở Đồng nghe vậy rất thất vọng, trả lời, sau đó lại nhìn về phía đối phương.

Yến Trầm Uyên rất có lỗi bị người nhìn thấy thế này, đành phải giải thích: "Ta không phải không muốn, chỉ là nơi đó không thể để người ngoài đυ.ng vào."

Sở Đồng dường như đã hiểu, nghĩ xong liền nằm xuống bên cạnh Yến Trầm Uyên, lật người nhìn anh, nói: "Nhưng ngươi không phải người ngoài, ngươi là người yêu thích của ta."

“Cái… cái gì?” Yến Trầm Uyên thở gấp, nhìn Sở Đồng, hắn đột nhiên cảm thấy ngay cả trái tim đều tan chảy.

“ Ngươi là người ta yêu thích nhất.” Sở Đồng tưởng không có nghe thấy nên chậm rãi bò đến bên tai anh, đối Yến Trầm Uyên lại như thì thầm.

Sau đó, cậu lại xoa xoa cổ Yến Trầm Uyên khuôn mặt mềm mại , sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt sáng bóng, giọng điệu ôn nhu nói: "Vậy ngươi xoa cho ta."

Yến Trầm Uyên: "........."

Yến Trầm Uyên tức giận đến buồn cười, con thỏ nhỏ này nói chuyện nhỏ nhẹ với anh lâu như vậy, bây giờ lại giở trò đồϊ ҍạϊ một lần, lưu manh? May mà anh vẫn có chút động tâm.

nhưng...

đừng bận tâm.

Rốt cuộc là rất dễ thương.

Yến Trầm Uyên cuối cùng cũng thỏa hiệp, xoa xoa huyệt đạo dưới lòng bàn chân cho Sở Đồng, tiện thể nói hai chân tê rần, thật là tê dại rồi. "

Được rồi, anh đã xoa một lần rồi, lần này cũng không tệ lắm, Yến Trầm Uyên nghĩ đến nhưng cũng không từ chối, lại giúp Sở Đồng xoa một lần nữa, cảm giác bên kia đá chân, cuộn tròn rồi ôm lấy đầu gối, đầu nhỏ cũng thu vào trong vòng tay.

Yến Trầm Uyên thấy cậu đã ngủ.

Anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy có chút hối hận, nhưng là tiếc nuối cái gì, nhất định không phải là bởi vì không thể xoa cái rắm bên kia.

Yến Trầm Uyên không nghĩ tới nữa mà cùng Sở Đồng tựa vào bên trong giường, tắt đèn, đắp chăn bông, cùng nhau nằm xuống.

Một đêm ngon giấc nhưng đẹp tuyệt trần, thân thể mềm mại của thiếu niên, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào , trắng nõn thon thả, eo trắng nõn, tay chân mị hoặc, đôi môi đỏ mọng cùng đôi mắt mơ hồ, luôn kéo Yến Trầm Uyên, để anh chìm vào giấc mộng sâu hơn không nói nên lời. Mãi cho đến khi trời hửng sáng, ngực hơi đau, cuối cùng anh mới thoát khỏi cơn mộng mị này.

Khi Yến Trầm Uyên mở mắt ra, quả thực đã có một cậu bé mềm mại ôm trong tay, đáng tiếc tình huống lần này lại trái với trong mơ, không phải là đang cắn đối phương, mà là đối phương đang cắn anh.

Thảo nào đau quá, hóa ra chú thỏ con ôm anh cả đêm.

Yến Trầm Uyên bắt đầu đau đầu, muốn tách Sở Đồng ra, nhưng đối phương lại nhấp vài ngụm, môi mềm mại đầu lưỡi của thiếu niên chạm vào bắp thịt, khiến Yến Trầm Uyên có chút ngượng ngùng. lại ngẩng đầu lên.

Anh không còn cách nào khác là bẻ gãy hai chiếc răng nhỏ của Sở Đồng, nhưng Sở Đồng đã hút cạn nước miếng của Yến Trầm Uyên.

Ước chừng lại nằm mơ cho con bú, cũng quá tham lam, Yến Trầm Uyên vừa vặn thu thập quần áo, vừa nhìn Sở Đồng đột nhiên phát hiện bên tai cùng cái đuôi kia đã biến mất, đột nhiên có chút cảm khái. ân hận.

Còn Sở Đồng, tối hôm qua cậu cũng có một giấc mộng lớn!

Cậu mơ thấy mình vẫn còn là một chú thỏ con vô tư, vui vẻ tìm sữa trong vòng tay của thỏ mẹ, nhưng không hiểu sao, chưa được ăn bao lâu thì thỏ mẹ đột ngột bỏ chạy. sau đó tỉnh lại, nhìn Yến Trầm Uyên trước mặt, mới nhận ra, hóa ra là một giấc mộng.

Sở Đồng có chút buồn bực, muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp, có lẽ có thể bắt được giấc mộng, nhưng là vừa nghĩ tới, lại phát hiện ...

Tay? Chân? Chân? Người?

Ôi chúa ơi!!!

Sở Đồng ngẩn ra, sau đó là một trận vui sướиɠ vỡ òa, rốt cuộc biến thành người, cuối cùng không phải ăn cỏ, Sở Đồng vừa định vui vẻ hớn hở, liền nhớ tới Yến Trầm Uyên ở bên cạnh.

Cậu run rẩy quay đầu lại, liền thấy Yến Trầm Uyên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng bình tĩnh có chút co rụt lại.

Sở Đồng đột nhiên cảm thấy vạn phần lạnh lẽo, vội vàng nói: "Ta, ta ... cái kia ... cái kia..."

Cậu sợ tới mức sắp khóc, chậm rãi ngồi xổm ở trên giường đi lên, làm bộ như đánh trộm chuông, trước tiên che mắt lại, giả như Yến Trầm Uyên không nhìn thấy.

Sau đó cậu ôm tai và nhắm chặt mắt, giống như một chú thỏ nhỏ khi gặp một con sói khủng khϊếp ”.

Kết quả toàn thân xuất hiện một đạo bạch quang, Sở Đồng vừa định hô, nhưng là sờ sờ cái đuôi, trên đùi còn có một tia mềm mại, chỉ là đuôi thỏ cũng không nhất định biến mất.

Sở Đồng nước mắt sắp rơi xuống, nhưng cậu lại cố gắng kìm lại, mạnh miệng nói: "Làm ơn, để cho ta trở thành một con thỏ."

Nhưng con thỏ mong đợi không trở nên nhỏ bé mà mặt mày đau nhói, hóa ra hai cái tai thỏ cũng biến đổi trở lại, không những thế còn tát cho hắn một cái.

"Ồ..."

Sở Đồng kìm nén muốn khóc, định thay đổi, nhưng bạch quang trên người lóe lên như không còn chút sức lực, cũng không có gì thay đổi.

Chỉ có điều tri giác của cậu nhạy cảm hơn, bởi vì nhỏ bé mà mặt đau hơn, đầu cũng đau, nhưng thật ra nơi đau nhất chính là cái đuôi.

Ngay khi làn gió mát buổi sáng thổi qua, Sở Đồng lại cảm thấy đuôi của mình, có điểm ớn lạnh, đau đến choáng váng, cúi đầu nhìn thân thể trần trụi không mặc một mảnh quần áo.

Đuôi, đau đùi, đau đầu, không mặc quần áo ... Sở Đồng đột nhiên nghĩ đến một tình huống kinh khủng nào đó.

Khi cậu lại ngẩng đầu nhìn Yến Trầm Uyên, cậu phát hiện bên người kia cũng xuy xuy, ngực lộ ra một nửa, đầu tóc rối bù, thân hình phập phồng.

Họ họ...

Sở Đồng trong đầu ong ong như trời giáng, nhớ tới mình còn là con thỏ bị đối xử như vậy, không còn chịu đựng được chuyện bất bình này, chỉ vào Yến Trầm Uyên, vừa khóc vừa chửi:

"Anh, anh, anh, đồ lưu manh !!"

Yến Trầm Uyên: "........."

P/s : a a a a a bé thụ này hơi ảo tưởng mà dễ thương quá trời.