Chương 2

Thẩm Âm Hòa cũng có một phòng ngủ riêng ở Lương gia, từ trong phòng Lương Trì đi ra cô cũng chẳng vội vã. Dựa vào vách cửa, từ từ nhắm hai mắt lại rồi lại lần nữa mở ra, hốc mắt vốn đỏ bừng nay đã bình thường hơn rồi.

Vừa rồi là cô đang diễn.

Cô nghĩ, Lương Trì nhất định sẽ thấy thương cô. Người đàn ông này thật sự đúng là thích nghĩ một đằng nói một nẻo.

Thẩm Âm Hòa ngẩng đầu mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên hành lang, đã không còn sớm nữa mà ngày mai còn có bộ phim phải quay, cô không thể ngủ muộn được, mắt sẽ sưng.

Cô không phải là diễn viên tốt nghiệp trường điện ảnh, chẳng qua hồi năm nhất đại học được một người nhìn trúng kéo đi diễn một vai nhỏ, cứ bình bình đạm đạm như thế trôi qua hai năm, cuối cùng cô có thể trở thành nữ phụ thứ N trở thành nữ phụ thứ ba, thứ tư.

Bởi vì không thuận lợi, nên cô càng diễn càng chuyên nghiệp.

Ngày hôm sau, trên bàn cơm sáng chỉ có cô cùng Triệu Uẩn Trác.

Cả mùa đông năm nay thời tiết đều rất tốt, mắt trời chiếu xuống những tia sáng lung linh, những bông tuyết trắng được ánh nắng chiếu vào tan thành nước.

Thẩm Âm Hòa ăn sáng qua rồi tính chuyện rời đi.

“Dì à, con đến trường quay đây.”

“Con đợi một chút được không? Dì lên tầng gọi Lương Trì dậy, bảo nó đưa con đi.”

Khu biệt thự này không có xe buýt, đi lại chỉ có xe riêng thôi. Nếu như không có người đưa thì cô phải đi bộ đến nơi có thể đón xe được, cũng mất đến vài dặm.

“Không cần đâu ạ, dì để anh ấy ngủ thêm một chút nữa đi. Hôm qua chắc là anh ấy ngủ không được ngon.” Thẩm Âm Hòa nói ra một câu khiến mẹ Lương suy nghĩ miên man.

Bà cho là hôm qua hai đứa nhóc này đã ngủ cùng một giường, con trai chắc là đã mạnh mẽ quá khiến bản thân mệt chết rồi.

Mẹ lương cười cười không giấu được vẻ xấu hổ, “Ừ ừ ừ, rất tốt.”

Thế nhưng, hai người đang không hề nghĩ về một chuyện.

Thẩm Âm Hòa khẽ cắn môi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía gian phòng đầu tiên gần cầu thang trên tầng hai, cô nói: “Dì ơi, con đi lên chào anh ấy một câu.”

Bây giờ rời đi, chắc hẳn phải một gian lâu nữa mới gặp lại.

“Đi đi, nếu gọi được nó dậy thì càng tốt.”

Thẩm Âm Hòa không gõ mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Lương Trì cuốn chặt chăn, chỉ để lộ ra một bên mặt. Người đàn ông ngoài hai mươi này, xem ra cũng có lúc giống như một bé trai, một thiếu niên tràn đầy sức sống.

Sợi tóc đen rủ xuống rước trán, che khuất một phần khuôn mặt.

Thẩm Âm Hòa liếʍ môi, bỗng nhiên có chút khát nước, cô nói: “Lương Trì, em phải đi công tác. Anh phải nhớ em đấy.”

Từ lúc cô bước vào Lương Trì đã tỉnh rồi, hắn chỉ là đang giả vờ ngủ. Cũng vì không muốn để ý đến cô.

Ánh nắng ấm áp nhẹ xuyên qua cửa sổ hắt vào, vừa hay có một tia sáng chiếu lên môi hắn. Thẩm Âm Hòa nuốt nuốt nước miếng, yết hầu khô khốc, cô thoáng nghĩ muốn hôn nhẹ lên môi hắn, xem môi hắn có vị thế nào.

Không tiếng động bước vào trong phòng, chỉ còn lại tiếng giày ma sát nhẹ trên mặt sàn như tiếp thêm cho bản thân sự can đảm. Cô cúi người, từng chút tới gần khóe miệng hắn.

Lương Trì nằm yên trên giường, trong lòng liên tục niệm câu: gϊếŧ người là phạm pháp, cố nhịn thêm đi. Hắn không tin cô sẽ vô liêm sỉ đến mức sẽ làm thế này, nếu như cô mà dám làm thật thì hắn sẽ gõ thủng đầu cô ra!

Thẩm Âm Hòa cuối cùng vẫn ngừng lại, trước khi đi còn nhắc lại câu, “Nhất định phải nhớ em.”

Sau khi xác định cô đã thực sự rời đi, Lương Trì lập tức mở mắt, tung chăn lên, giơ nắm đấm lên khuơ loạn xạ về phía nàng vời mới rời đi, “Ngày nào cũng nằm mơ.”

“Tôi nhớ cô ư? Hả? Không bao giờ.” Ngữ khí của hắn hết sức khoa trương.

Lương Trì không giải thích được cảm giác mất mát kia là từ đâu tới, trong ngực xuất hiện cảm giác bức bối khiến cả người hắn đều không thoải mái, “Tôi nhổ vào! Lão tử sẽ không bao giờ nhớ cô.Tuyệt đối không.”

Trút giận xong, hắn sảng khoái đi xuống lầu.

Mẹ Lương nhìn thấy hắn thì sau vài lần muốn nói lại thôi, bà cũng lên tiếng: “Lương Trì à, Tiểu Hòa còn nhỏ tuổi, con trong lúc làm chuyện đó thì nên dùng biện pháp.”

“Khụ khụ khụ.” Lương Trì đang ăn canh, thiếu chút nữa là bị sặc chết.

“Tiết chế một chút, sức khỏe Tiểu Hòa quan trọng hơn.”

“Mẹ, con với cô ấy…” Đừng nói là lên giường, đến nắm tay còn không có!?

“Con không cần giải thích, đều là người trưởng thành mẹ có thể hiểu được. Nhưng con phải biết thương lấy Tiểu Hòa, nếu nhà chúng ta không đối xử tốt với nó thì sẽ chẳng có ai đối tốt với con bé hết.”

“Mẹ, cô ấy đâu rồi?”

“Vừa mới đi.”

Lương Trì lấy chìa khóa trên bàn, cơm cũng chưa ăn đã đi thẳng ra ngoài.

“Con đi đâu?!”

“Con đưa cô ấy đi.”

Không, hắn phải đi xé xác cô.

Xe thể thao gần như là bay vèo ra từ gara, đi ra không lâu thì Lương Trì đã trông thấy Thẩm Âm Hòa đang chầm chậm đi bộ ở ven đường. Tăng tốc độ lên nhanh hơn, phóng thẳng đến bên cạnh cô, hạ kính xe xuống, bốn mắt nhìn nhau, hắn châm điếu thuốc, “Này.”

“Cái gì.”

“Cô có biết đầu năm nay đã có luật bịa chuyện cũng là phạm pháp không, lần sau mà còn ở trước mặt mẹ tôi nói hươu nói vượn không chừng tôi báo cảnh sát bắt cô lại đấy.”

Cô liếc đôi mắt đen lúng liếng, “Oh.”

Được rồi, tuy là chẳng hiểu gì, nhưng mà hắn muốn nói gì thì cứ theo như thế đi.

Lương Trì cảm thấy mình như đang đánh một quyền lên cái gối bông vậy.

Hắn không thoải mái thì người bên cạnh cũng đừng mong tốt hơn, hắn biết rõ còn cố hỏi: “Không có xe? Định đi bộ đến điểm đón xe?”

“Đúng vậy.” Thẩm Âm Hòa trả lời.

“Đường khá xa, có muốn tôi chở cô không?”

“Muốn.”

Lương Trì cười đến lộ cả hàm răng trắng bóc, sau đó lại nhanh chóng thu lại nụ cười, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô nghĩ đời đẹp thế ư.”

Hắn nói xong thì nghênh ngang phóng xe đi, chỉ mới phóng đi chưa được vài giây đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Thẩm Âm Hòa lại cảm thấy hắn như vậy thật đáng yêu, chậm rãi thốt lên hai chữ, “Ngây thơ.”

*

Gió nhẹ hiu hiu thổi qua, khiên mái tóc dài của cô lay động trên không trung, xa xa vài chiếc lá vàng bị gió cuốn tới từ trên tường rơi xuống đất. Gót giày của Thẩm Âm Hòa dẫm lên còn nghe thấy những tiếng vỡ giòn giã.

Nàng vẫn còn đi đôi giày cao gót tối hôm qua đi tới, nếu đi lâu chân đương nhiên sẽ bị cọ vào gây đau, cố chịu đựng cảm giác nhoi nhói cô lê từng bước đến chỗ biển báo đón xe.

Trên đường cái xe đi như nước chảy, cô nhanh chóng gọi được một chiếc xe taxi đến khu điện ảnh và truyền hình.

Lần này Thẩm Âm Hòa quay một bộ phim điện ảnh cổ trang, nữ phụ số ba, tiền không nhiều lắm, cảnh quay cũng không nhiều. Nhưng nhân vật Quận chúa u sầu đã hấp dẫn cô.

Chín giờ đúng cô có mặt ở phòng hóa trang, nhân vật lộng lẫy, nên từ trang điểm đến trang phục cùng đồ trang sức đều cần mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Quản lý của Thẩm Âm Hòa là một cô gái mới đến lớn hơn tuổi cô, công ty bố trí cho cô người không kinh nghiệm như vậy cũng là bởi vì cô không thuận lợi, cái giới này cũng quá thực tế rồi.

Trần Dữ Tiệp cầm di động vừa lướt xem hình vừa trò chuyện với cô, “Tiểu Hòa này, bộ phim truyền hình năm ngoái cô quay phất lên rồi này, đang truyền thông rất tốt đấy, nếu đây mà trở thành bom tấn thì có khi cô cũng bạo phát lây đó.”

Cô nhắm mắt dưỡng thần, hỏi: “Là bộ nào?”

“Là bộ mà cô diễn nữ phụ, lúc đó cô còn vô cùng ghét cái kịch bản đó.”

“À, nhớ rồi.”

Đó là một dự án phim cổ trang lớn vô cùng sa hoa của MarySue Thiên Lôi sản xuất《 Sủng phi truyện 》, cô diễn một vai nhân vật phản diện ngàn năm có một, trong kịch bản chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp hơn thì đều bị cô tàn nhẫn gϊếŧ chết, đương nhiên ngoại trừ nữ chính.

“Chị Tiểu Hòa, hóa trang xong rồi.” Thợ trang điểm nhìn cô trong gương, liên tục khen ngợi, “Chị thật sự rất đẹp.” Không nổi được quả thật quá vô lý.

Ngũ quan không chỗ nào là có thể soi mói, xinh đẹp lại không thô tục. Thậm chí hơi toát ra vẻ thanh cao lãnh đạm.

Những lời nói tâng bốc thế này dường như Thẩm Âm Hòa cũng không để ở trong lòng, giới giải trí không thiếu nhất chính là những cô gái đẹp.

“Cám ơn.” Cô rất khách khí, sau khi nói xong thì bắt đầu đi đổi trang phục diễn. Phim cổ trang quay vào mùa đông trời còn rất lạnh, trang phục diễn mỏng manh, không ngăn được bao nhiêu gió tuyết của cái trời đông giá rét này chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà diễn cho xong.

Chờ cô từ trong phòng thay đồ đi ra, những người khác đều nhìn không dời mắt.

Mái tóc dài đen nhánh được búi tỉ mỉ mà phóng khoáng, trên búi tóc cài một chiếc trâm tinh xảo tuyệt đẹp. Vòng eo yêu kiều được chiếc đai màu sẫm quấn lại càng thêm nhỏ nhắn, áo choàng màu đỏ quết đất. Giữa lông mày điểm một đóa hoa, xinh đẹp đến không gì sánh nổi.

Vẫn là Trần Dữ Tiệp lấy lại tinh thần trước, đẩy cô ra khỏi phòng hóa trang, đi thẳng ra trường quay, “Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ giời gian ra đó cho đạo diễn nhìn thử chút! Tránh cho lát nữa anh ta lại soi mói!”

Trường quay so với lúc nãy đã nhộn nhịp hơn rất nhiều rồi, bảy tám người đàn ông mặc đồ tùy tiện đang đứng canh giữ ở lối vào, oai phong lẫm liệt. Còn có người chuyển một chiếc ghế mát xa đến cạnh ghế đạo diễn, ồn ào cả một góc trời.

Thẩm Âm Hòa hơi giật mình, bộ phim điện ảnh《 Thịnh thế 》 này do ảnh đế Phó Thanh làm đạo diễn, thích yên tĩnh, tính cách có chút nghiêm khắc. Chỉ cần anh ta ở đây, sẽ không có ai dám náo loạn như vậy.

Cô theo bản năng hỏi Trần Dữ Tiệp, “Ai đến vậy? Phó đạo diễn nhịn thế.”

“Một gã đại thiếu gia điên cuồng, là nhân vật luôn hếch mặt lên trời.”

“Vậy mà vẫn có người dám nghênh ngang trước mặt Phó đạo diễn?” Thẩm Âm Hòa nhẹ nhàng nở nụ cười, có vẻ không tin.

Trần Dữ Tiệp nhún vai, “Có chứ, ở buổi họp mặt lúc trước tôi đã gặp qua một lần rồi. Đẹp đến chết người luôn, cười rộ lên vô cùng ấm áp nhưng cách nói chuyện lại rất độc mồm độc miệng, trước mặt mọi người mắng một cô nhóc đến mức khóc nức nở.”

“Hung dữ như vậy á?”

“Cứ như là diêm vương chuyển thế ấy, chắc là đầu thai rồi. Lần trước trong tiệc khai máy bị đυ.ng vào tường, một chút cũng không thấy đau, chỉ ném chìa khóa cho người ta đến lấy xe rồi bỏ tiệc đi về.”

Thẩm Âm Hòa hơi đăm chiêu gật gật đầu, không hiểu sao cô lại nhớ đến Lương Trì, người đàn ông đó bị mắc bệnh cuồng sạch sẽ nghiêm trọng. Khi mới gặp hắn, hắn như một thiên sứ hạ phàm, trong vẻ đẹp mang theo chút yếu đuối.

Cô vươn tay kéo lấy góc tay áo hắn, sợ hãi rụt rè chào hỏi, “Chào anh.”

Lương Trì vẫn duy trì tư thái cao cao tại thượng như cũ, đưa hai đầu ngón tay ra ghét bỏ đẩy tay cô, vỗ vỗ góc áo, trả lời rất có lệ, “Chào cô.”

Cô tựa vào trên lan can, ánh mắt dõi theo bóng lưng hắn không dời. Khi đó hắn còn có chút nể mặt cô mà tỏ vẻ lịch sự chứ không làm tổn thương lòng tự trọng của cô ngay lập tức. Nhưng vừa mới quay đầu đã đem áo khoác cởi ra ném vào trong thùng rác.

“Tiểu Hòa, nhìn kìa! Vị Lương gia kia đang đi về phía cô.” Trần Dữ Tiệp kích động bấm cánh tay cô.

Thẩm Âm Hòa khẽ nâng mi mắt, bóng dáng quen thuộc đang dần dần tới gần cô.

Người đàn ông mặc trên mình áo măng tô dài màu đen, khí thế hiển hiện ba phần lạnh đến thấu xương, ngũ quan góc cạnh, ánh mắt sắc bén như đao. Trước mặt mọi người, hắn bình tĩnh đứng ở trước mặt cô, trong đáy mắt chợt lóe qua một chút kinh ngạc nhưng sau đó là nghiềm ngẫm mang theo cả sự khinh miệt.

Phó Thanh cũng là người tinh ý, cười đến sâu xa, hắn thâm sâu nói: “Lương đại thiếu gia, cậu quen cô ấy?”

Lương Trì tầm mắt vẫn còn đặt trên mặt cô, lập tức quay người rồi lướt qua người nàng, huýt sao một cái, từ từ trả lời: “À, không quen.”