Hai người vừa ngồi xuống, cả thế giới bỗng dưng đều im lặng.
Tưởng Minh Châu nhìn hai người họ, một người thì cười giả tạo còn một người lại cười quá mức sáng lạn, anh ta lẳng lặng di chuyển mấy bước, rồi rời khỏi chiến khu.
Hứa Nguyên bực bội, nghiến răng một cách kỳ quặc.
Hơn nữa còn phải đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Hàn Tự.
Chẳng biết là ai mở đèn màu trong phòng, ánh đèn có ngũ sắc lướt qua, dừng lại trên người anh, nhìn qua không hiểu sao lại có một chút dịu dàng.
Bỗng nhiên cô nở nụ cười, một nụ cười đúng nghĩa.
“Hàn Tự.” Hứa Nguyên xoay người, đối mặt với ánh mắt của Hàn Tự: “Nghe dì Diệp nói hai ngày trước anh hẹn hò với một mỹ nữ?”
Dì Diệp chính là mẹ của Hàn Tự.
Anh khẽ giật mình.
Cô nở một nụ cười không có ý tốt: “Hẹn hò thì cũng hẹn rồi, sao hôm nay lại không đưa đến đây cho mọi người gặp gỡ?”
Cô cười, tia sáng trong ánh mắt làm cô hệt như một con hồ ly nhỏ.
Hứa Nguyên đang cố ý công khai trêu chọc.
Hàn Tự theo bản năng: “Ồ…”
Anh vừa dừng lại, bỗng nhiên con ngươi đen láy xuất hiện một ý cười.
Khoé miệng đang cười của Hứa Nguyên dần dần cứng đờ.
Hàn Tự đổi tư thế, hai chân bắt chéo, lười biếng tựa lưng vào phía sau: “Được.”
Anh hơi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt từ trên xuống dưới một lượt.
“Anh làm gì vậy?” Hứa Nguyên không hiểu tại sao anh lại nhìn mình chằm chằm như thế, không khỏi lấy tay lau mặt.
Hàn Tự chống cằm, nhíu mày nhìn cô: “Quả thật là xinh đẹp hơn em.”
Hứa Nguyên: “...”
“Hàn Tự!” Cô chỉ vào anh, mãi không nói nên lời.
Thấy cô nghiến răng nghiến lợi.
Anh chỉ khẽ cười, khoé miệng không kìm được mà nhếch lên, làm thế nào cũng không đè xuống được.
“Hàn Tự, anh còn giả bộ ngây thơ?”
Anh nhún vai với vẻ mặt vô tội không biết chuyện gì.
Hứa Nguyên tức giận đến mức giậm chân.
Tưởng Minh Châu ngồi xem lâu như vậy cũng cảm thấy buồn cười nhưng phải cố kìm nén, đành phải quay sang uống rượu để rời lực chú ý sang chỗ khác.
Từ phía xa Đào Tri Sơ đã nhìn thấy hai người họ lại cãi nhau, anh ấy cầm một ly nước đến khuyên can.
“Hứa Nguyên.” Anh ấy đưa ly nước trái cây ra.
Giọng điệu vẫn ôn hoà như lúc trước.
Tưởng Minh Châu đặt ly rượu xuống, tầm mắt dừng lại trên người Đào Tri Sơ lịch sự, nhã nhặn.
Sau khi Đào Tri Sơ tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã làm việc ở HongKong, toàn thân toả ra phong thái của người có tri thức. Lúc bình thường anh ấy rất ít khi nói chuyện, vừa mở miệng, trên mặt sẽ luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nổi tiếng là người tốt tính, anh đối xử với Hứa Nguyễn cũng rất tốt.
Quả nhiên khi Hứa Nguyên nhìn thấy Đào Tri Sơ bước đến, cô đã lập tức dừng lại. Cô mím môi, kiềm chế sự tức giận của mình đối với Hàn Tự.
“Em không muốn uống nước chanh.” Giọng nói của cô nhẹ lại vài phần.
Hàn Tự cười nhạo một tiếng rồi tự rót rượu cho bản thân.
“Được.” Đào Tri Sơ dịu dàng đáp lại rồi xoay người đi đổi ly nước khác cho cô.
Anh vừa mới xoay người rời đi, Hứa Nguyên lại trừng mắt với Hàn Tự.
Chỉ thấy Hàn Tự cúi đầu, không biết là nhìn ly rượu hay đang suy tư điều gì. Từ theo phía cô nhìn chỉ thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.
Anh cứ không nói lời nào như vậy khiến không gian trở nên yên tĩnh.
“Ê.” Hứa Nguyên nhấc chân đạp anh một cái.
Hàn Tự thu chân, anh cũng không đáp lại.
“Hàn Tự.”
Tưởng Minh Châu cụng ly rượu với Hàn Tự, nhẹ nhàng uống một ngụm, anh nhìn theo bóng dáng Đào Tri Sơ, thấy Đào Tri Sơ đi đổi cho Hứa Nguyên một ly nước dưa hấu mới.
Ánh mắt lại hướng đến khóe miệng đang cong lên của Hứa Nguyên, thu hết biểu cảm của hai người vào trong đáy mắt.
Tính tình Đào Tri Sơ này cũng được xem là ôn hoà, nhã nhặn nhưng cũng có điều không tốt là quá mức dịu dàng, không chút quyết đoán, người bên ngoài phải tác động đến mới tiến lên, khác xa với tính cách của Hứa Nguyên.
Bọn họ cũng biết Hứa Nguyên thích Đào Tri Sơ, cô luôn theo đuổi anh ấy. Nhưng sao anh ấy lại không cảm nhận được?
Rất nhanh Đào Tri Sơ đã trở lại, đưa cho Hứa Nguyên một ly nước dưa hấu.
Vừa mới đến tay cô thì đã bị Hàn Tự cướp đi, cầm lấy ly nước, uống một hớp thật lớn.
“Hàn Tự!” Hứa Nguyên tức giận.
Hàn Tự lại uống tiếp một hớp nữa: “Tháng trước là ai bị đau dạ dày?”
Hứa Nguyên đi đến trước mặt anh: “Ai đau dạ dày?”
Lần này, Hạn Tự nhấc chân ra ngăn cô lại, thái độ hời hợt hỏi: “Hở?”
Ánh mắt anh di chuyển dừng lại trên bụng của cô.
Hứa Nguyên cũng cúi đầu theo: “Anh mới…”
Cô khự lại, ngại ngùng để chân xuống, hai má lập tức ửng đỏ.
Tháng trước, trước ngày đèn đỏ đến cô đã ăn nửa quả dưa hấu để lạnh, ngày hôm sau dạ dày đau đến mức thiếu chút nữa thì ngất ngoài đường.
May mắn thay cô được Hàn Tự thuận tay giúp đỡ.
“Uống đi, uống đi, cho anh hết.” Hứa Nguyên không được tự nhiên mà xoay người, dựa vào quầy bar, không nói câu nào.
Hàn Tự uống thêm mấy ngụm đã giải quyết xong ly nước dưa hấu, anh hơi dùng lực, ly thuỷ tinh lướt trên quầy bar, dừng lại bên cạnh chỗ tay cô.
Đúng lúc ánh đèn chiếu đến, khiến cho ly thuỷ tinh trong suốt chuyển màu.
Đào Tri Sơ cụp mắt, ý cười trong mắt lập tức biến mất.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng anh ấy vẫn không rót thêm vào ly thuỷ tinh. Vừa ngẩng đầu lại bất ngờ đυ.ng phải ánh mắt của Tưởng Minh Châu giữa không trung.