Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngoan Ngoãn Đợi Chờ Anh

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên mặt gương trong thang máy, cô tự vân vê mặt mình đến mức đỏ bừng lên để làm hiệu ứng má hồng. Bởi vì Đào Tri Sơ mà tối nay cô vừa tan làm đã rất vui vẻ trang điểm lại, còn vẽ thêm cả eyeliner và đánh phấn mắt.

Trông vô cùng xinh đẹp!

Chỉ có Hàn Tự làm tổn thương cô mà thôi.

Thang máy xuống mấy tầng rồi dừng lại, bên ngoài là một cặp tình nhân tay trong tay, hai người nhìn thấy Hứa Nguyên đang ở bên trong thang máy chỉnh lại lông mi, chân đã tiến lên nửa bước lại lặng lẽ thu chân về.

“Khụ khụ.” Người đàn ông ho nhẹ một tiếng.

Hứa Nguyên dừng lại, bình tĩnh buông tay xuống, cô đi sang một bên, cười với người phụ nữ kia.

Trong vòng một giây đã biến thành một tiểu thư khuê các tao nhã, trở thành cục cưng ngoan ngoãn mà người lớn yêu thích.

Bảy rưỡi sáng ngày hôm sau, Hứa Nguyên vẫn đúng giờ đi làm. Đầu tiên cô vào phòng bếp kiểm tra chất lượng đồ ăn, sau đó đến sân chơi kiểm tra buổi sáng cho mấy đứa nhỏ.

Cô học đại học y, sau khi tốt nghiệp đã đến làm nhân viên chăm sóc y tế cho một nhà trẻ tư nhân.

Chờ đến khi kiểm tra xong trở về văn phòng thì đã là 9 giờ.

“Đào Tri Sơ thật sự không đồng ý?”

Bạn thân Trình Vi Vi gọi điện thoại

cho cô, hỏi về chuyện với Đào Tri Sơ đêm hôm qua.

“Ừ.” Hứa Nguyên mở máy tính ra sắp xếp lại menu.

“Sau đó thì sao?” Trình Vi Vi tra hỏi.

Hứa Nguyên vẫn nhìn chằm chằm vào số lượng đồ ăn trong màn hình như cũ: “Không có sau đó.

”Trình Vi Vi: “...."

“Hàn Tự thì sao?”

Hứa Nguyên không trả lời, cô cầm danh sách học sinh mới vừa được tuyển vào, chuyên tâm sửa lại thực đơn cuối tuần để tránh những món học sinh bị dị ứng.

“Nguyên Nguyên?” Trình Vi Vi thử gọi cô: “Hứa Nguyên? Cậu còn nghe không đấy?”

“Cái gì?” Hứa Nguyên không tập trung đáp.

“Tớ hỏi cậu về Hàn Tự, Hàn Tự không có ý kiến gì với việc này sao?”

Lúc này Hứa Nguyên mới nghe rõ, cô ném cái bảng trong tay ra: “Anh ấy? Liên quan gì đến anh ấy?”

“Tớ đang sắp xếp thực đơn, bận lắm đấy!”

Trình Vi Vi: “...”

Điện thoại chìm trong im lặng, Trình Vi Vi hơi nghẹn một chút rồi lại nói:

“Cậu nói xem, cậu học đại học y 5 năm trời, không đến bệnh viện khám bệnh mà chạy đến nhà trẻ làm nhân viên chăm sóc y tế vì cái gì?”

Hai người đều là bạn cùng phòng hồi còn học đại học, Hứa Nguyên là sinh viên chuyên ngành y học dự phòng của đại học y còn Trình Vi Vi lại là sinh viên ngành lâm sàng. Cả hai người khác chuyên ngành với nhau nhưng bởi vì lúc sắp xếp ký túc xá y học dự phòng còn dư lại 2 nữ sinh nên đành phải xếp lẫn vào phòng của Trình Vi Vi.

“Tớ cảm thấy rất tốt nha, còn có thể nghỉ đông và nghỉ hè, tớ thích được tự do như vậy hơn.” Hứa Nguyên tiếp tục sửa lại thực đơn cho các bạn nhỏ.

Trình Vi Vi dừng lại một chút rồi nói: “Tự do? Ngay cả rau thơm với cải cúc cậu còn không phân biệt được mà suốt ngày đi đến phòng bếp kiểm tra đồ ăn, sáng sớm lại còn phải kiểm tra sức khoẻ của mấy đứa nhỏ. Từ mấy năm trước trở lại đây, có đánh chết tớ cũng không tin một người như cậu có thể kiên trì lâu như vậy.”

Hứa Nguyên mỉm cười: “Tớ thì làm sao chứ? Không phải như vậy rất tốt sao?”

Thời điểm mới đi làm, đừng nói là Trình Vi Vi, tất cả mọi người đều đánh cược rằng cô không thể kiên trì quá ba ngày.

Làm ở nhà trẻ phải đi làm sớm, công việc thì vụn vặn còn phải kiên nhẫn 10 phần, không thể để tóc tai bù xù, càng không được mang trang sức rườm rà.

Cô cần phải trang điểm như một nàng công chúa.

Mọi người đều nói tiền lương cô làm nhân viên y tế còn không bằng số lẻ một bộ quần áo của cô.

Kết quả, cô lại có thể kiên trì tận ba năm.

“Cậu tan làm rồi à?” Hứa Nguyên thay đổi chủ đề.

Trình Vi Vi học xong 8 năm học, sau khi tốt nghiệp thì đến bệnh viện làm việc, thường phải trực ca ban đêm nhất là trong lúc có dịch bệnh, so với công việc chăm sóc của cô thì khổ hơn nhiều.

“Ừ, vừa mới tan làm.”

“Vất vả rồi.”

Trình Vi Vi: “...”

Sau một lúc lâu, cô ấy cười rộ lên.

Thật sự không có cách nào với Hứa Nguyên.

“Nghỉ hè đi chỗ nào chơi đây?” Cô ấy cũng thay đổi đề tài.

Hứa Nguyên sửa xong thực đơn, ánh mắt liếc xuống hình dán ở mu bàn tay mình.

Sáng nay lúc kiểm tra thân thể, có một bạn nhỏ đã tặng cô hình dán, trực tiếp dán lên mu bàn tay cô.

Là một con sư tử rất đáng yêu, bạn nhỏ đó nói cô đáng yêu giống như nó.

“Chắc là tháng sau sẽ có lớp nghỉ hè, đến tháng tám thì đi không được nữa.” Hứa Nguyên mở loa ngoài rồi chụp một bức ảnh hình dán trên tay mình.

“Hả?”

“Không thể rời Thượng Hải, quay lại là phải cách ly 14 ngày.”

Trình Vi Vi đề nghị: “Nếu không thì đi Sùng Minh đi? Không phải cậu không thích ở trong khách sạn mà thích ở homestay ấm áp, đặc sắc sao? Homestay trên đảo Sùng Minh rất tốt.”

Cô ấy nhớ lại cái gì đó: “ Hàn Tự có một cái homestay ở Sùng Minh đúng không?”

“Đúng, làm sao vậy?”

“Không phải cậu thích phong cách homestay của anh ấy sao?”

Hứa Nguyên: “...”

Cô cứng rắn nhịn lại câu nói “Không thích.”

Hứa Nguyên và Hàn Tự như nước với lửa nhưng homestay của anh có phong cách ấm áp lại đẹp đẽ, không có thứ gì trái với sở thích của cô. Cô cũng không còn cách nào làm trái lương tâm nói homestay anh tự thiết kế là xấu được. Không thừa nhận cũng không được, rằng gu thẩm mĩ của anh cũng có mấy phần giống của cô.

“Hừ.” Cuối cùng Hứa Nguyên cũng chỉ có thể “hừ” một tiếng.

Trình Vi Vi lại cười khúc khích, nói: “Cậu nói xem hai người các cậu vô cùng buồn cười! Một người cực khổ thi vào đại học y, cuối cùng ra làm một người chăm sóc sức khỏe, một người cực khổ thi vào kiến trúc, tác phẩm còn được lên CCTV* xong bây giờ lại không đi đến viện thiết kế hoặc một công ty chuyên nghiệp nào đó làm việc mà tự mình đăng ký thương hiệu homestay riêng, đích thân mở một căn homestay.”

*CCTV ở đây là đài truyền hình trung ương của Trung Quốc

Hứa Nguyên bĩu môi, chuẩn bị đăng tấm ảnh chụp hình dán lên vòng bạn bè.

“Ai thèm giống anh ấy mà cậu lại bảo là hai người các cậu.” Cô giận dỗi nói một câu.
« Chương TrướcChương Tiếp »