Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngoan Nào, Sư Thúc Thương Em

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sống đến ngần này tuổi, thiên hạ rộng lớn, Cửu Phương Uyên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại kẻ bội bạc kia, càng không nghĩ tới, kẻ bội bạc kia lại chính là sư phụ mà hắn đã gọi hàng chục năm nay, là Thái Hòa chân nhân đứng đầu Thương Vân Khung Lư, nổi tiếng nhân nghĩa.

Điều đáng cười nhất là, sư phụ của hắn nổi tiếng mỹ danh lan xa, trời quang trăng sáng, biết rõ mối liên hệ huyết thống với hắn, lại vô số lần muốn gϊếŧ hắn, ngay cả việc dùng hết tu vi để chữa thương cho hắn, cũng chỉ là cái bẫy đoạt xác được che đậy mà thôi.

Chính tay gϊếŧ con để cướp xác, thật là tàn nhẫn!

Oán sao? Oán.

Hận sao? Hận.

Huyết thống là cái thứ chó má gì chứ, nhân nghĩa lễ trí tín chỉ là cái cớ cho bọn ngụy quân tử che đậy, dù là Thái Hòa chân nhân hay Đọan Thập Lệnh, Hoa Nhứ Đường, đều là cùng một ruột với nhau.

Cơn đau trên người dâng trào, giống như một xoáy nước, kéo hắn chìm xuống, chìm vào vực thẳm vô tận, lún sâu trong nỗi hận thù, không thể thoát ra.

"Tiểu tử, ngươi muốn báo thù sao?"

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Cửu Phương Uyên hoàn hồn, hắn ngẩn người, giây phút vừa rồi giống như bị hút mất hồn phách, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại.

Bên tai vang lên tiếng xúi giục "Báo thù, đi báo thù", Cửu Phương Uyên không nói, chỉ lạnh lùng cười khẩy trong lòng, hắn đương nhiên muốn báo thù, nhưng không nói đến cái thân thể tàn tạ này có thể làm được gì, hiện tại hắn vẫn đang ở quỷ môn quan.

"Kẻ hạ cấm chế kia chắc không biết trên người ngươi có huyết thống yêu tộc, cấm chế cướp xác kia đã kích hoạt huyết mạch yêu tộc trong người ngươi, hai bên đối chọi lẫn nhau, cho nên ngươi mới có thể giữ được ý thức trong cấm chế." Giọng nói dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Một khi lực lượng huyết mạch cạn kiệt, hồn phách của ngươi sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, sau đó hồn phách kia ẩn trong đan điền của ngươi sẽ chiếm lấy cơ thể ngươi, nhưng kỳ lạ là, trên người ngươi hình như còn có một loại... thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng, vậy ngươi có muốn trả thù không?"

Nếu như luôn chìm trong bóng tối, bị lừa gạt đến chết cũng là đáng đời, nhưng đã biết sự thật rồi mà vẫn không làm gì, chính là một kiểu trốn tránh vô dụng. Cửu Phương Uyên là người thà chết chứ không chịu nhục, không thể chấp nhận nổi bản thân có chút ý nghĩ trốn tránh.

Việc báo thù rất hấp dẫn, Cửu Phương Uyên không cam lòng bỏ qua cơ hội này, hắn muốn băm xẻ kẻ thù, bất chấp phải trả bất kỳ cái giá nào.

Hắn kiên định nói: "Ta muốn báo thù!"

Cửu Phương Uyên bị mù, cho nên cũng không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì.

Trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng xuất hiện vài dòng chảy tối màu, dòng chảy đen như mực bốc lên từ mặt đất, ngưng tụ thành vô số bàn tay ma quỷ trên không trung, lặng lẽ quấn lấy người Cửu Phương Uyên. Nhìn từ trên xuống, giống như ngọn lửa đang cháy trên tuyết bị dập tắt, màu đen không thể dập tắt bao trùm lấy Cửu Phương Uyên, bao bọc hắn lại.

Một cơn lạnh lẽo xâm nhập vào da thịt, áp chế hoàn toàn hai luồng lực lượng trong cơ thể, Cửu Phương Uyên bỗng giật mình, nơi này không phải nơi nào khác, chính là Bách Yêu Quật phong ấn vạn yêu ma.

Hắn cảm nhận rất rõ ràng, mình đang giao dịch với ác ma.

"Tại sao lại giúp ta?"

Giọng nói của hắn không hề hoảng loạn, cũng không có ý tứ chùn bước, hình như chỉ đang bình tĩnh trình bày thắc mắc của mình.

Tiếng cười "xì xì" vang lên bên tai: "Đều là yêu, giúp đỡ lẫn nhau là đúng rồi."

Cửu Phương Uyên lặng lẽ lật trắng mắt, vừa rồi còn nói hắn là con lai tiện chủng, đối phương không muốn trả lời câu hỏi này, hắn bèn đổi cách hỏi: "Các ngươi muốn có được gì từ ta?"

"Tiểu tử, ngươi rất thông minh." Giọng cười khàn khàn âm u mang theo chút vui vẻ, nghe có vẻ rất phấn khích: "Chúng ta đã ở đây hàng trăm năm rồi, không biết bên ngoài bây giờ thế nào, nếu có gì thất lễ, ngươi có thể chỉ ra cho."

Hóa ra là muốn ra ngoài, Cửu Phương Uyên thở phào nhẹ nhõm, so với loại yêu cầu mập mờ, hắn thích thái độ thẳng thắn này hơn.

Không nghe thấy hắn trả lời, giọng nói kia tiếp tục dụ dỗ: "Thế nào, giao dịch rất hời đấy, có muốn đồng ý không?"

Cửu Phương Uyên biết yêu cầu thực sự không thể nào đơn giản như vậy, Bách Yêu Quật phong ấn đều là những kẻ hung ác nguy hiểm, thả chúng ra ngoài chắc chỉ là bước đầu tiên, nhưng hắn không định bỏ qua cơ hội này, hắn nhất định phải trả thù, khiến cho những kẻ đã làm nhục và phản bội hắn phải trả giá xứng đáng!

"Được."

"Khặc khặc khặc, vậy thì, hợp tác vui vẻ."

Vừa dứt lời, Cửu Phương Uyên liền cảm thấy cơ thể bị trói chặt, càng lúc càng chặt, bóp ngạt khí trong phổi, hắn sắp không thở nổi nữa.

Cùng lúc đó, bóng tối trước mắt bỗng bị ánh sáng trắng xâm chiếm, ánh sáng trắng chói lóa như lưỡi kiếm xuất vỏ, tra tấn thị giác của hắn.

Tiếng hò reo phấn khích vang lên dồn dập, không biết qua bao lâu, bỗng truyền đến tiếng "ầm ầm" vang dội, giống như trời sập đất lở, tiếng hò reo phấn khích bên tai trở nên chói tai, tiếng quỷ khóc sói vang lên khắp nơi, giống như đang gào thét "tha mạng".

Cửu Phương Uyên không còn tâm trí để chú ý đến âm thanh xung quanh, cơ thể không kiểm soát được mà rơi xuống, hắn giãy giụa gào thét trong bóng tối, rơi đến nát thân xương tan, cuối cùng hồn phách tan vỡ.

... Bị đập nát rồi lại được tái tạo, cho đến khi trời sáng, hắn lại tìm lại được chính mình.

"Sao vậy, ác mộng sao?" Người đàn ông râu tóc bạc phơ nhíu mày, dùng tay sờ trán hắn: "Mặt đỏ bừng lên thế kia, có phải bị ốm rồi không?"

Cửu Phương Uyên bỗng chốc mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, hắn theo bản năng siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay rỉ máu, khuôn mặt hiền từ trước mắt này, không phải Thái Hòa chân nhân thì là ai?

Cơn đau trên người đều biến mất, chỉ còn lại chút choáng váng, nhẹ nhàng đến mức gần như có thể bỏ qua, Cửu Phương Uyên ngơ ngác nhìn cánh tay mảnh khảnh như trẻ con của mình, sau đó mới muộn màng nhận ra, mắt cũng đã nhìn thấy.

Hắn nhanh chóng quan sát xung quanh, trong lòng kinh hãi, cách trang trí này rất quen thuộc, rõ ràng là căn nhà gỗ mà hắn đã sống trước khi bái sư.

Chẳng lẽ... hắn đã trọng sinh?

Một lúc sau, Cửu Phương Uyên ngập ngừng gọi: "Sư tôn?"

Thái Hòa chân nhân cứ tưởng hắn vừa rồi là do gặp ác mộng chưa tỉnh ngủ, bèn hiền hòa cười: "Ừ, không còn sớm nữa, lát nữa còn phải lên đường, ta đã mua bánh tương tư cho con, dậy ăn đi."

Cơn đau ở lòng bàn tay cho hắn biết đây không phải là mơ, trong lòng Cửu Phương Uyên dâng lên cơn sóng cuồn cuộn vui mừng, hắn luôn giỏi kiểm soát cảm xúc, đối diện với khuôn mặt đáng hận này, chậm rãi nở một nụ cười: "Cảm ơn sư tôn, được gặp lại sư tôn thật là tốt quá."

Thật là tốt quá, ta có thể tự tay gϊếŧ ngươi.

Tác giả có lời muốn nói: Ta đảm bảo, đây thực sự là nhát dao cuối cùng 【khuôn mặt chân thành jpg.】

Nhắc nhở, Uyên sau khi trọng sinh sẽ rất điên cuồng và tàn nhẫn, sẽ không tha cho bất kỳ kẻ thù nào, bao gồm cả người cha cặn bã, ai không chịu nổi thì chạy nhanh đi!

【Tiểu kịch trường】

Tóm tắt kịch bản của hai người

Cửu Phương Uyên: Báo thù ngược tra. OwO

Lộc Vân Thư: Nuôi dưỡng yandere. QAQ

Chương sau hai người gặp nhau, cùng Vân Thư nuôi dưỡng tiểu yandere nhỏ bé nào?
« Chương TrướcChương Tiếp »