Chương 49

Mùi thịt nướng thoang thoảng trong không khí, Cửu Phương Uyên sờ sờ bụng, đi vào sân, đi được hai bước liền nhớ tới điều gì đó, rẽ sang hướng khác.

Bên cạnh đống lửa, Hạc Tam Ông thổi thổi thịt nướng trong tay, đắc ý nói: "Nhìn xem, ta nói không sai chứ, nó tỉnh lại nhất định sẽ đi xem tiểu mập mạp kia trước."

Tô Trường Linh là người thông minh, người thông minh ở đâu cũng có thể nhanh chóng thích nghi, mấy ngày nay, đã quen với Hạc Tam Ông, nghe vậy liền hỏi: "Tiểu mập mạp?"

Hạc Tam Ông lật thịt nướng, dùng linh lực cho lửa cháy mạnh hơn: "Chính là tiểu Vân Thư, đúng rồi, đừng có nhắc tới cách xưng hô này trước mặt hai đứa nó, tiểu Uyên nhi không thích nghe."

Tô Trường Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cảm thấy không phải mình nghe nhầm, thì chính là Hạc Tam Ông nói nhầm: "Tiểu Uyên nhi không thích nghe?"

Hạc Tam Ông hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, lúc trước ta gọi một lần, tiểu mập mạp kia còn chưa làm gì, thì tiểu Uyên nhi đã không vui rồi, ôi chao ánh mắt kia, như dao vậy."

Tô Trường Linh vẻ mặt không tin, hình như hắn nhớ lúc mới lên Thương Vân Khung Lư, Cửu Phương Uyên còn nói thiếu gia nhà hắn mập.

Cửu Phương Uyên đến phòng xem Lộc Vân Thư, đứa trẻ vẫn còn đang ngủ, trông rất ngoan ngoãn vô hại, hắn đưa tay chọc chọc mặt Lộc Vân Thư, nhìn thấy khuôn mặt tròn trĩnh kia xuất hiện một lỗ nhỏ, không nhịn được cười.

Trước khi tham gia lễ chọn đồ đệ, Lộc Vân Thư vẫn còn là bộ dạng hung dữ, nằm mơ còn đánh người, còn có thể mơ thấy Hoa Nhứ Đường... Hoa Nhứ Đường!

Nụ cười của Cửu Phương Uyên cứng đờ, bỗng dưng nhớ tới điều gì đó, hắn không tin nổi nhìn người đang ngủ say, vừa rồi Lộc Vân Thư nói gì nhỉ, Hoa Nhứ Đường của Độ Sinh Thư Viện, không bao giờ lộ ra dung mạo thật, được gọi là "thiên diện lang quân".

Cuối cùng hắn cũng biết chỗ nào không đúng, Hoa Nhứ Đường được gọi là "thiên diện lang quân" thì đúng, nhưng ở thời điểm hiện tại, danh tiếng lăng nhăng của Hoa Nhứ Đường chưa lan truyền xa, cũng chưa được gọi là "thiên diện lang quân".

Cửu Phương Uyên càng nghĩ càng sợ hãi, sao Lộc Vân Thư lại biết chuyện chưa xảy ra?

Hắn đưa tay ra, chậm rãi vuốt ve cổ Lộc Vân Thư.

Do ảnh hưởng của nửa dòng máu yêu tộc, nhiệt độ cơ thể Cửu Phương Uyên hơi thấp, cả người lạnh lẽo, nhưng Lộc Vân Thư lại khác, cậu ấm áp, cảm giác ấm áp xa lạ truyền từ cổ đến lòng bàn tay, khiến cho lòng bàn tay Cửu Phương Uyên run rẩy, hắn vừa chạm vào liền rụt tay lại, lùi về phía sau một bước.

Lộc Vân Thư bảo hắn tránh xa Đọan Thập Lệnh, có thù hằn với Thái Hòa chân nhân, nói Hoa Nhứ Đường là kẻ xấu, còn nói nằm mơ thấy những kẻ xấu kia gϊếŧ chết hắn... Có thứ gì đó lao xung chóng trong đầu hắn, sắp suýt bật ra.

Trong phòng không thắp đèn, ánh trăng bên ngoài cửa sổ không chiếu sáng được mọi thứ, nửa khuôn mặt Cửu Phương Uyên ẩn trong bóng tối, hắn cúi đầu xuống, như thể đang nhìn người trên giường, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao ngươi lại biết chuyện chưa xảy ra?"

Người trên giường vẫn còn đang ngủ, không thể trả lời câu hỏi của hắn.

Thịt mà Tô Trường Linh và Hạc Tam Ông nướng là loài chim không rõ tên bắt được trên núi, lông đã bị nhổ sạch, chỉ còn lại cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, được xiên vào ống tre nhỏ.

Cửu Phương Uyên nhận lấy một xiên thịt, nướng trên lửa, hắn đang suy nghĩ, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, hoàn hồn lại liền thấy một xiên thịt nướng được đặt trước mặt.

Tô Trường Linh lớn hơn vài tuổi, đã quen chăm sóc Lộc Vân Thư, theo bản năng quan tâm đến Cửu Phương Uyên trạc tuổi Lộc Vân Thư: "Đói bụng rồi phải không, ăn xiên thịt ta nướng trước đi."

Còn chưa đợi Cửu Phương Uyên từ chối, bên cạnh bỗng dưng thò ra một bàn tay, giật lấy xiên thịt nướng kia: "Để nó tự nướng, chẳng phải nó có tay sao."

Hạc Tam Ông lắc lư đầu, cố ý cắn một miếng thịt lớn trước mặt Cửu Phương Uyên, ăn ngon lành.

Rốt cuộc là ai không có tay!

Cửu Phương Uyên giật giật khóe miệng, lười so đo với lão già này, dù sao cũng tốt, vừa hay hắn không biết từ chối Tô Trường Linh như thế nào.

Tô Trường Linh cười lắc đầu, Hạc Tam Ông miệng nói thì cứng rắn nhưng lòng lại mềm, mấy ngày nay, luôn nói đừng làm phiền Cửu Phương Uyên, lại lén lút lập kết giới bên ngoài phòng Cửu Phương Uyên, dù sao cũng là chuyện của hai thầy trò người ta, ông không cần nhúng tay vào.

Hạc Tam Ông ăn no căng bụng, dựa người ra sau, nhìn Cửu Phương Uyên đối diện qua ánh lửa, ánh mắt xa xăm.

Nó vẫn còn là một đứa trẻ, còn rất nhiều thời gian, không giống ông ta, đã già rồi.

"Tiểu Uyên nhi, gọi một tiếng sư tôn cho ta nghe xem."

Cửu Phương Uyên cụp mắt xuống, chuyên tâm nhìn thịt nướng đang chảy dầu, coi như không nghe thấy.

Hạc Tam Ông cũng không giận, như thể không có tính khí, thở dài: "Tiểu tử kia có thể tự mình tu luyện, không cần sư tôn, bây giờ ta ngay cả danh nghĩa cũng không có, thôi thôi, tránh cho sau này thêm buồn phiền."

Cửu Phương Uyên: "..."

Thịt nướng không cho thêm gia vị, không thể nói là ngon, việc tu luyện hao tốn quá nhiều sức lực, Cửu Phương Uyên đói bụng lắm rồi, ăn hết ba miếng lớn mới dừng lại, hài lòng xoa xoa bụng.

Ăn uống no say, Hạc Tam Ông vung tay dập lửa, đuổi bọn họ đi nghỉ ngơi.

Tô Trường Linh đã quen, Hạc Tam Ông nói Lộc Vân Thư sẽ không tỉnh lại ngay lập tức, hắn cũng không còn kiên trì ở trong phòng Lộc Vân Thư nữa, Cửu Phương Uyên không nói chuyện, Hạc Tam Ông cũng không bỏ qua hắn: "Tu luyện không vội, chờ ban ngày đi, Vọng Mai Phong này âm khí nặng, nếu như con không thiết lập kết giới, sẽ thu hút những thứ bẩn thỉu."

Cửu Phương Uyên gật đầu đồng ý, chuyện âm khí nặng nề, hắn đã biết từ lâu, hắn mang trong mình nửa dòng máu yêu quái, khả năng chống lại âm khí tốt hơn con người rất nhiều, đồng ý thì đồng ý, dù sao sau khi trở về phòng hắn muốn làm gì thì làm.

Nhưng ngay sau đó, Hạc Tam Ông liền chặn đường lùi của hắn: "Đừng tưởng ta không biết con đang nghĩ gì, phòng của con ở gần tiểu tử kia, đến lúc đó những thứ bẩn thỉu kia ảnh hưởng tới việc nó dung hợp hồn phách, con sẽ hối hận đấy."

Lời nói của Hạc Tam Ông vang vọng trong đầu, sau khi trở về phòng, Cửu Phương Uyên căn bản không thể bình tĩnh lại, hắn gãi gãi tóc, chui vào trong chăn.

Không biết mùi hương thoang thoảng kia từ đâu bay tới, chậm rãi lan tỏa khắp phòng, giống như là mùi hương của hàng chục loại hoa trộn lẫn vào nhau, khiến cho Cửu Phương Uyên choáng váng đầu óc, cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.

"Két -"

Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.