Hạc bay lượn trên không trung, khiến cho người ta đau rát mặt.
Hắn biết lão già này sẽ không nương tay!
Cửu Phương Uyên thầm nghĩ, không thể không cố gắng kéo Lộc Vân Thư và Tô Trường Linh, Tô Trường Linh thì không sao, sau khi thích nghi thì không cần hắn phải cố gắng kéo nữa, Lộc Vân Thư thì khó xử lý hơn, không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn phải ôm chặt cậu vào lòng thì mới không bị rơi xuống.
May mà tiểu bao tử mềm mại, ôm rất thoải mái, khiến cho Cửu Phương Uyên không còn bực bội nữa.
Với tốc độ này, không bao lâu liền đến Vọng Mai Phong, hạc kêu lớn, đặt mọi người xuống đất, sau đó chậm rãi biến thành tượng gỗ hình hạc lớn bằng bàn tay, rơi xuống tay Hạc Tam Ông.
Cửu Phương Uyên cảm thấy kinh ngạc, ngồi lâu như vậy, vậy mà hắn không phát hiện ra con hạc kia là đồ vật chết, có thể bay có thể kêu, thật là tay nghề tinh xảo!
Hạc Tam Ông vung tay một cái, tuyết trên núi bị quét sạch, lộ ra cây cỏ bị tuyết phủ kín, ông ta lại vung tay một cái, cây cỏ đâm chồi nảy lộc, hoa mai nở rộ, sắc màu rực rỡ trên cành, rõ ràng là thời tiết lạnh giá, nhưng lại xuất hiện cảnh tượng của mùa xuân.
Lật tay thay đổi thời tiết, phủ tay thúc sinh linh thực.
Tu vi của Hạc Tam Ông đã đạt đến cảnh giới cao như vậy, Cửu Phương Uyên thầm kinh hãi, cảnh giới như vậy nếu như không phải là Độ Kiếp kỳ, thì cũng gần đến Độ Kiếp kỳ rồi.
Lần đầu tiên bay lượn trên trời cảm giác không được tốt lắm, Tô Trường Linh mặt mày tái nhợt đi theo phía sau, chân mềm nhũn, thậm chí còn quên mất việc nhận Lộc Vân Thư từ tay Cửu Phương Uyên.
Hạc Tam Ông tùy tiện chỉ một căn phòng, bảo bọn họ vào trong chờ, sau đó liền cầm theo Thời Nhân Chúc rời đi.
Đây là một căn phòng ngủ bình thường, trong phòng chỉ có một chiếc giường một chiếc bàn, thậm chí còn không có ghế, trông rất giản dị nghèo nàn, không giống phong cách của một tông môn lớn như Thương Vân Khung Lư.
Chăn mền trên giường không biết đã lâu chưa dùng, Cửu Phương Uyên đặt Lộc Vân Thư lên giường, từ trong đống quần áo mà Tô Trường Linh mang theo chọn ra một chiếc áo choàng dày, dùng làm chăn đắp kín cho Lộc Vân Thư.
Dọc đường đi gió lớn, Cửu Phương Uyên và Tô Trường Linh bị thổi đến nỗi đau cả mặt, lúc này đã hết đau nhưng vẫn còn đỏ ửng, trông không bình thường, còn Lộc Vân Thư luôn được Cửu Phương Uyên bảo vệ cẩn thận trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trông như thể đang ngủ say.
Hạc Tam Ông rất nhanh liền trở về, ông ta cầm một viên ngọc trong suốt, đi thẳng đến bên giường, áp viên ngọc vào mi tâm Lộc Vân Thư, dùng linh lực, từ trong viên ngọc chậm rãi bay ra những sợi chỉ màu đỏ, Hạc Tam Ông cầm lên quan sát một lúc, nhìn sang Tô Trường Linh: "Nó từng bị ốm nặng bao giờ chưa?"
Tô Trường Linh lúc này mới phản ứng lại, lão già này chắc là nhân vật lớn, không dám chậm trễ, liền vội vàng trả lời: "Thiếu gia luôn luôn bình an vô sự, đừng nói là ốm nặng, ngay cả ốm nhẹ cũng không có."
Hạc Tam Ông nhíu mày: "Vậy trên người nó từng xảy ra chuyện gì bất thường chưa?"
Tô Trường Linh liên tục lắc đầu: "Không có."
Hạc Tam Ông vuốt ve viên ngọc trong tay, tự lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sao lại thế này."
"Có chuyện gì sao?" Tô Trường Linh xoa xoa tay, vẻ mặt lo lắng: "Thiếu gia không thể gặp chuyện được, tiên sinh, xin người hãy cứu nó..."
Cửu Phương Uyên nhìn tiểu bao tử đang bất tỉnh trên giường, trong lòng cảm thấy phiền muộn: "Sư tôn, có vấn đề gì sao?"
Hạc Tam Ông đặt viên ngọc lên đầu giường, gãi gãi tóc: "Vấn đề là không có vấn đề, nhưng không có vấn đề lại là vấn đề lớn."
Tô Trường Linh, Cửu Phương Uyên: "?"
"Ngươi từng nghe nói tới Ly Hồn Châu chưa?" Hạc Tam Ông nhìn Cửu Phương Uyên.
Cửu Phương Uyên giật mình: "Chẳng lẽ?"
Hạc Tam Ông gật đầu: "Con người có ba hồn bảy phách, hồn phách không đầy đủ thì tâm trí không ổn định, tiểu tử này trông giống hệt tình trạng dung hợp khi hồn phách quay trở về, ta vốn dĩ cũng đoán như vậy, vừa rồi dùng Ly Hồn Châu thử một chút, quả thực là như vậy, nhưng trên người nó lại không xảy ra chuyện gì bất thường..."
Tô Trường Linh nắm bắt được từ "tâm trí không ổn định", vội vàng ngắt lời Hạc Tam Ông: "Quả thực có một chuyện bất thường, nhưng không chắc chắn có phải là ảo giác của ta hay không, thiếu gia sinh ra đã yếu đuối, tâm trí luôn như trẻ con ba, bốn tuổi, từ khi đến Tiên Sơn, ta cảm thấy hình như thiếu gia đã thay đổi rất nhiều."
Hạc Tam Ông cất Ly Hồn Châu đi: "Vậy thì nói thông được rồi, coi như là chuyện tốt đi."
Tô Trường Linh không hiểu: "Chuyện tốt?"
Cửu Phương Uyên giải thích: "Hồn phách sẽ ảnh hưởng tới tâm trí, lý do nó tâm trí dừng lại ở giai đoạn ba, bốn tuổi, hẳn là vì hồn phách bị thiếu hụt, giờ đây ngủ li bì, là vì hồn phách kia đã trở về, chờ sau khi hồn phách dung hợp xong, tự nhiên sẽ tỉnh lại."
Tô Trường Linh nghe mà choáng váng: "Vậy khi nào thì nó mới tỉnh?"
"Ít nhất ba, năm ngày, còn phải xem thể chất của nó." Cửu Phương Uyên cân nhắc nói ra một khoảng thời gian.
Tô Trường Linh yên tâm lại, đi chăm sóc Lộc Vân Thư, Cửu Phương Uyên và Hạc Tam Ông nhìn nhau, lần lượt rời khỏi phòng.
Cùng nhau đến sân, Hạc Tam Ông đưa thứ trong tay cho hắn: "Về chuyện Ly Hồn Châu, con biết gì? Có nhìn ra ý nghĩa của những sợi chỉ bên trong kia không?"
Đã lộ ra rồi, Cửu Phương Uyên không từ chối, nhận lấy viên ngọc: "Trên đời có dị tộc gọi là Giao Nhân, mặt người đuôi cá, sống ở bờ Tam Sinh Hà, nước mắt của bọn họ hóa thành ngọc, có thể chiếu ra hồn phách, gọi là "Ly Hồn Châu", những sợi chỉ bên trong kia là hồn phách sợi."
Hạc Tam Ông nhướng mày, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Hồn phách sợi trong Ly Hồn Châu uốn lượn khúc khuỷu, Cửu Phương Uyên trước kia chưa từng thấy qua, không biết hồn phách sợi chiếu ra của mỗi người có giống nhau không, dù sao hắn cũng cảm thấy hồn phách sợi trong viên ngọc này rất đẹp mắt, có chút dễ thương.
Hắn chơi đùa viên ngọc, thản nhiên nói: "Nhìn không ra."
Hạc Tam Ông: "..."
Vậy mà con còn nhìn hăng say như vậy.
Nhìn ra ý của ông ta, Cửu Phương Uyên thản nhiên nói: "Con chỉ từng đọc trên sách về chuyện Ly Hồn Châu, lần đầu tiên nhìn thấy thực thể, khó tránh khỏi việc có chút tò mò."
Hạc Tam Ông cạn lời, quyết định không so đo với hắn: "Trên sách nói rất sơ sài, thực ra bên trong còn rất nhiều điều bí ẩn, Ly Hồn Châu chiếu ra hồn phách có hai trường hợp, nếu như bên trong viên ngọc xuất hiện hồn phách sợi màu đen, thì chứng tỏ hồn phách có dấu hiệu rời khỏi cơ thể."
Cửu Phương Uyên hỏi: "Vậy còn màu đỏ thì sao?"