Người nói chuyện thấp hơn Phương Quan Thị một cái đầu, người khác đeo kiếm bên hông, hắn ta lại cõng kiếm trên lưng, nhìn hoa văn mây trôi trên vỏ kiếm, không phải tiểu công tử của Vân Lâm thế gia thì là ai?
Nghe hắn ta nhắc nhở, Phương Quan Thị lúc này mới phát hiện lời nói của mình có vấn đề, liền vội vàng giải thích: "Ta không có ý đó, ta, ta chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Vân Xuất Tụ cắt ngang lời hắn: "Thương Vân Khung Lư có nữ trưởng lão, còn từng có nữ tông chủ, nếu như ngươi cảm thấy nữ nhân không bằng nam nhân, thì nên rời đi cho sớm."
Cửu Phương Uyên và Lộc Vân Thư đến vừa hay nghe thấy câu này, nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Phương Quan Thị khi nhìn thấy Lộc Vân Thư, Cửu Phương Uyên không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp đồng tình: "Nói rất đúng."
Thu Tử Thanh nhìn Cửu Phương Uyên một cái, ngắn gọn nói: "Hắn ta chỉ là muốn thể hiện sự ngưỡng mộ, nhất thời lỡ lời, không có ý coi thường nữ nhân."
"Đúng vậy đúng vậy." Phương Quan Thị vội vàng nói: "Ta chỉ là thấy nàng ta rất lợi hại, muốn khen ngợi một chút thôi."
Lộc Vân Thư nhớ tới trải nghiệm của Lộc lão phu nhân, không khỏi cảm thán: "Nam nữ bình đẳng, nữ nhân cũng không hề kém cạnh nam nhân, tổ mẫu ta lúc trẻ từng ra trận gϊếŧ địch, nữ trung hảo hán, không hề kém cạnh nam nhân."
Người có trải nghiệm như vậy không nhiều, nhất định là nhân vật có danh tiếng, Vân Xuất Tụ nhìn sang cậu: "Tại hạ là Vân Xuất Tụ của Vân Lâm thế gia."
"Hoá ra ngươi chính là Vân tiểu công tử lợi hại kia!" Căn cứ vào lời miêu tả của Phương Quan Thị trước đó, Lộc Vân Thư rất có ấn tượng tốt với Vân Xuất Tụ: "Ta tên là Lộc Vân Thư, người thành Hoài Châu."
Thành Hoài Châu, Vân Xuất Tú hiểu rõ: "Lộc tiểu hầu gia, quá khen rồi."
Phương Quan Thị trợn tròn mắt: "Lộc... tiểu hầu gia?"
"Lộc gia thành Hoài Châu, hoàng thân quốc thích, con trai út được phong hầu từ nhỏ, là vị hầu gia nhỏ tuổi nhất." Thu Tử Thanh bình tĩnh nói: "Trước kia từng nghe nói Lộc tiểu hầu gia bái nhập môn hạ của Đọan Thập Lệnh là đại đồ đệ của Thái Hòa chân nhân, xem ra là thật rồi."
Phương Quan Thị còn chưa tiêu hóa xong chuyện Lộc Vân Thư là hầu gia, lại nghe nói cậu đã bái sư từ lâu, nhớ tới lời nói đồng môn sư huynh đệ trong nhà ăn, cậu ta cảm thấy xấu hổ.
Nhưng tiểu hầu gia cũng chỉ là một đứa trẻ, Vân Xuất Tụ không để ý, nhìn sang Cửu Phương Uyên bên cạnh: "Vị này là?"
Từ nãy đến giờ, người này luôn cho hắn cảm giác áp lực của người đứng trên, hắn đến Thương Vân Khung Lư trước đó đã Trúc Cơ, có thể nhận ra người này trên người không có linh lực, thật là kỳ lạ.
Lộc Vân Thư nói: "Hắn là tiểu sư thúc của con, Cửu Phương Uyên."
Bái Hạc Tam Ông làm sư phụ cũng chỉ là nói miệng, trước khi tổ chức nghi thức bái sư, hai người bọn họ vẫn là đồ đệ của Thái Hòa chân nhân và Đọan Thập Lệnh, nói là tiểu sư thúc cũng không sai.
Vân Xuất Tụ vẻ mặt kỳ lạ: "Tiểu sư thúc? Chẳng lẽ chuyện Thái Hòa chân nhân thu nhận đồ đệ là thật?"
Cửu Phương Uyên nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên lưng Vân Xuất Tú, bái sư riêng, Thái Hòa chân nhân không công khai chuyện này, thậm chí các vị trưởng lão cũng chưa chắc đã biết hắn lại thu nhận thêm một đồ đệ, nhưng Vân Xuất Tụ này vừa đến Thương Vân Khung Lư không đến nửa ngày, vậy mà lại biết chuyện này, Vân Lâm thế gia nhúng tay vào tông môn trên Tiên Sơn, rốt cuộc là có ý gì? Muốn làm gì?
Lộc Vân Thư nhớ tới Thái Hòa chân nhân liền cảm thấy phiền phức, cậu nhìn quả cầu sáng trên bầu trời, thầm hy vọng Hạc bá thiên mạnh mẽ hơn một chút: "Là thật, nhưng rất nhanh sẽ không còn là thật nữa."
Vân Xuất Tụ: "?"
Bên kia, nhị trưởng lão tóm tắt tình hình cho Diệp Linh Linh: "Chuyện xảy ra bất ngờ, con cùng với Thập Lệnh, sắp xếp cho những người tham gia lễ chọn đồ đệ trước đi."
Diệp Linh Linh khi đến đã chú ý tới dị tượng trên bầu trời, trong lòng cô ta nghi hoặc, nhưng cũng biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp, cho nên không hỏi nhiều.
Đoạn Thập Lệnh và Diệp Linh Linh là đại sư huynh và đại sư tỷ của Thương Vân Khung Lư, thường xuyên gặp mặt, trước kia từng gặp nhau nhiều lần, không cần giới thiệu, hai người gật đầu với nhau, coi như đã chào hỏi.
Cuối cùng quyết định là Thiên Tú Phong nơi Đọan Thập Lệnh ở, ngoại trừ Thái Hòa chân nhân, những trưởng lão khác đều thu nhận không ít đồ đệ, nơi ở rất khan hiếm, chỉ có Thiên Tú Phong là rộng rãi, đủ chỗ cho mọi người.
Đọan Thập Lệnh và Diệp Linh Linh báo cáo vị trí cho Thái Hòa chân nhân và các vị trưởng lão, sau khi được đồng ý, hai người liền cùng với các đệ tử khác tổ chức những người tham gia lễ chọn đồ đệ đến Thiên Tú Phong.
Cửu Phương Uyên và Lộc Vân Thư phải chờ Hạc Tam Ông, Phương Quan Thị muốn ở lại cùng bọn họ, Thu Tử Thanh bình tĩnh nói: "Bây giờ không đi, chờ người ta phân phòng xong, ngươi muốn ngủ ở ngoài núi sao?"
Phương Quan Thị cứng đờ người, chắp tay với Lộc Vân Thư: "Hẹn gặp lại."
Lộc Vân Thư bị chọc cười, cũng chắp tay nói "hẹn gặp lại", Vân Xuất Tụ không đi cùng, Lộc Vân Thư tò mò hỏi: "Ngươi không đi cùng sao?"
Vân Xuất Tú lắc đầu: "Hai người các ngươi cũng không đi mà?"
"Chúng ta không đi là vì chúng ta vốn dĩ đã ở Thiên Tú Phong, cẩn thận đi muộn không có chỗ ngủ." Lộc Vân Thư quay đầu sang: "Đúng không, tiểu sư thúc?"
Cửu Phương Uyên gật đầu.
Vân Xuất Tụ sắc mặt thay đổi, cuối cùng vẫn không rời đi, hắn ta ngẩng đầu nhìn quả cầu sáng trên bầu trời, giọng điệu kiên định: "Không có chỗ ngủ thì không ngủ, ta muốn nhìn thấy kết quả rồi mới đi."
Cửu Phương Uyên nhướng mày: "Chuyện nhỏ thôi, rất nhanh sẽ giải quyết xong."
Vân Xuất Tụ gật đầu: "Ta biết, ông ta rất mạnh."
Chữ "ông ta" này, tự nhiên là chỉ Hạc Tam Ông.
Cửu Phương Uyên vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để thăm dò, nhưng cổ bỗng dưng truyền đến cảm giác nóng rát, tiếp theo là vô số hình ảnh lóe lên trong đầu, thoáng qua rất nhanh, Cửu Phương Uyên chỉ nhớ được một bóng lưng màu vàng kim.
Người kia cầm trong tay một cây thương dài, cao quý bức người.