Cửu Phương Uyên lạnh lùng phun ra một cái tên, dùng hành động biểu hiện sự chán ghét của bản thân đối với người có tên "Hoa Nhứ Đường" này.
Đám người xung quanh hít sâu một hơi.
Độ Sinh Thư Viện Hoa Nhứ Đường, người được gọi là "Thiên Diện Lang Quân", tinh thông thuật dịch dung đổi mặt, xưa nay không dùng mặt thật gặp người khác.
Tính tình hắn quái lạ, vui mừng giận dữ khó phân biệt, tương truyền người nhìn thấy mặt thật của hắn không tồn tại trên đời.
Ánh mắt Hoa Nhứ Đường sáng lên, vô cùng vui vẻ: "Ân nhân còn nhớ tên của ta, chẳng lẽ thường xuyên nhớ ta sao?"
Cửu Phương Uyên: "Chưa từng."
Hoa Nhứ Đường giống như không nghe thấy, lẩm bẩm: "Ân nhân nhớ ta, bản công tử cảm giác rất vinh hạnh, trong lòng vui vẻ, nhưng ân nhân vừa nãy mới trốn tránh ta, thật sự tổn thương trái tim của bản công tử nha."
Nói xong, một tay của hắn đặt lên vết thương bị nứt ra trên xương vai Cửu Phương Uyên, một tay khác không nói lời nào đến gần mặt Cửu Phương Uyên, dịu dàng trong mắt lại không giống dịu dàng, vô cớ sinh ra một ý tứ trêu đùa.
Vết thương liên lụy đến gân cốt, động tác này của Hoa Nhứ Đường không khác gì xát muối lên vết thương của hắn, sắc mặt Cửu Phương Uyên tái đi, trán chảy đầy mồ hôi.
Cánh tay hắn đưa ngang trước ngực như mất đi tri giác, chán nản buông xuống bên người, bội kiếm rớt xuống đất vang lên một tiếng âm trầm.
Tiếng vang giống như mở toang cái l*иg vây khốn kẻ điên, động tác Hoa Nhứ Đường hơi chậm lại, đầu ngón tay cầm khăn lụa xoa nhẹ gương mặt tái nhợt của Cửu Phương Uyên, si mê đầy trong mắt.
Chính là biểu tình này, đẹp, quá đẹp!
Khi hắn còn bé từng nuôi một con chim hoàng yến xinh đẹp, tiếng hót trầm bổng dễ nghe, vì đề phòng chim rời đi hắn đã bẻ gãy móng vuốt của con chim đấy, dùng kim dài chọc mù mắt, rút từng cọng lông vũ, cất giấu cẩn thận.
Lần đầu gặp Cửu Phương Uyên, hắn liền nghĩ tới con chim hoàng yến xinh đẹp bị hắn cất giấu vĩnh viễn kia, khát vọng trỗi dậy từ đáy lòng không cách nào đè nén mà chui lên.
Hoa Nhứ Đường từng nghĩ tới cách tốt nhất là bẻ gãy cánh chim của Cửu Phương Uyên, dùng tơ vàng quấn y như xiềng xích, vây hãm ở dưới người từ từ điều giáo, ép hắn khóc, ép hắn lộ ra biểu cảm Hoa Nhứ Đường muốn nhìn.
Đáng tiếc khi đó Cửu Phương Uyên vẫn là tiên môn đệ nhất công tử, tu vi cao thâm, một kiếm có thể chém hàng trăm yêu ma quỷ quái, bản thân không phải là đối thủ của hắn, không cách nào đạt được mong muốn.
Nhưng mà bây giờ có thể.
Đầu ngón tay lạnh buốt lướt khắp khuôn mặt giống như rắn độc lè lưỡi khiến người buồn nôn, Cửu Phương Uyên không thích tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng lúc này hắn căn bản không có cách ngăn cản động tác của Hoa Nhứ Đường.
Rất giống thịt cá nằm trên thớt gỗ, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Cửu Phương Uyên chán ghét cảm giác bất lực này, hắn dựa vào cửa, cúi đầu nhìn cánh tay trên vai, nghiến răng nghiến lợi nói: "Buông tay."
"Đau sao? Ân nhân nên nói cho ta biết sớm chút nha." Hoa Nhứ Đường buông cánh tay đặt trên vết thương hắn, "Để ta nhìn xem, đây đều là vì cứu ta mà bị thương, xem như là... Tín vật định ước của ta và ân nhân, thật xinh đẹp, ngươi thích không?"
Cả người Cửu Phương Uyên cứng ngắc, đáy mắt nổi lên ngọn lửa giận dữ, y tụ lực nhấc chân đạp Hoa Nhứ Đường một cước, nhai nát máu thịt, hung hăng mắng người trước mặt: "Hoa Nhứ Đường, tốt nhất là ngươi gϊếŧ ta, nếu hôm nay ngươi không gϊếŧ ta thì một ngày nào đó ta nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi."
Năm đó trong bí cảnh nhất thời mềm lòng ra tay giúp đỡ nên hắn trúng phải Hàn Độc Cốt Đinh, Cửu Phương Uyên mơ hồ đoán mình bị gài bẫy, cũng đi điều tra Hoa Nhứ Đường.
Nhưng chân tướng đã bị chôn vùi ở Hồng Hoang bí cảnh, tất cả đều không thể đối chất nữa, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến hôm nay sẽ được nghe lời thừa nhận từ chính miệng Hoa Nhứ Đường.
Hoa Nhứ Đường đang chìm trong sự vui sướиɠ do phán đoán của hắn, không nghĩ tới Cửu Phương Uyên sẽ làm ra hành động như vậy, bị đạp lùi về sau hai bước, không có linh lực nên cũng không tạo ra tổn hại quá lớn, như gãi ngứa mà thôi.
Hắn si mê nhìn chằm chằm Cửu Phương Uyên, nam nhân yếu ớt tái nhợt mà xinh đẹp xoay người nhặt kiếm lên, vẻ mặt bình tĩnh vốn có đã bị lửa giận đốt sạch càng khiến người thêm động tâm.
Hoa Nhứ Đường liếʍ liếʍ máu trên đầu ngón tay, gắt gao nhìn chằm chằm vào người ở đại điện, đột nhiên lộ ra nụ cười u ám.
Ta không nỡ gϊếŧ ngươi, chỉ muốn xích ngươi lại.