Nước linh quả dồi dào tràn ngập khoang miệng, vị ngọt chua chảy xuống cổ họng, là mùi vị trong dự đoán, nhưng lại mang đến cảm giác ngoài ý muốn, Cửu Phương Uyên im lặng không nói, lặng lẽ ăn hết quả linh quả kia.
"Thế nào, ngon không, người có thích không?"
Cửu Phương Uyên hiếm khi đáp lại: "Ngon."
Lộc Vân Thư cười tươi: "Vậy sau này chúng ta đến thường xuyên hơn, ở đây còn rất nhiều loại linh quả khác nhau, chúng ta nếm thử hết, rồi chọn ra loại ngon nhất, đợi chúng ta lớn lên, sẽ rời khỏi Thương Vân Khung Lư, cùng nhau đi ăn linh quả ở những nơi khác, và những món ngon khác."
Cửu Phương Uyên chưa từng có ý định này, lúc này nghe Lộc Vân Thư nói, vậy mà lại có chút mong chờ, hình như cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Ăn mấy quả màu đỏ, Lộc Vân Thư háo hức muốn thử, học theo Cửu Phương Uyên nhặt một ít đá, ném lên cây, đáng tiếc cậu sức yếu, đá căn bản không ném tới linh quả, càng không thể nói đến việc đánh trái cây rơi xuống.
Cửu Phương Uyên đứng bên cạnh nhìn cậu, không ngăn cản, cho đến khi cậu ném hết đá mới lên tiếng: "Chuyện này cần phải có sức lớn một chút, ngươi còn nhỏ, sức yếu quá."
Trong truyện miêu tả Cửu Phương Uyên sinh ra đã có sức mạnh khác thường, Lộc Vân Thư biết mình không thể so sánh với sức lực của hắn, nghe vậy liền từ bỏ việc tự mình đánh trái cây, an tâm làm một kẻ phế vật chỉ biết nhặt trái cây ăn.
Trên núi sau có rất nhiều loại linh quả, đỏ, vàng, xanh, Cửu Phương Uyên đều đánh xuống một ít, Lộc Vân Thư ăn no căng bụng, Cửu Phương Uyên cũng nếm thử vài quả, cuối cùng vẫn còn lại không ít, hai người định mang về.
Ôm trái cây còn lại, hai người chậm rãi đi xuống núi, khi đi tới chân núi liền gặp ba người, hai nam một nữ, ba người đều mặc đồ đệ tử thống nhất của Thương Vân Khung Lư.
Nữ tử dung mạo xinh đẹp, trông khoảng 15 - 16 tuổi, ánh mắt toát ra vẻ kiêu ngạo, nhìn là biết được cưng chiều từ bé. Hai nam tử kém hơn một chút, dung mạo khí chất đều ở mức trung bình khá, nhưng đi theo bên cạnh nữ tử lại giống như người hầu.
Nửa tháng nay, Cửu Phương Uyên và Lộc Vân Thư mỗi ngày đều ra ngoài chơi, hầu hết đều là đi dạo một vòng rồi về, không gặp nhiều đệ tử của Thương Vân Khung Lư, hai người bọn họ coi như là người mới trong tông môn.
Cửu Phương Uyên ngũ quan tinh xảo, không biết đẹp trai hơn hai nam tử kia bao nhiêu, gần như lập tức thu hút sự chú ý của nữ tử, nữ tử chủ động đi tới trước mặt hai người, cô ta cao hơn Cửu Phương Uyên nửa cái đầu, ánh mắt nhìn xuống không có ác ý, chỉ là đơn thuần tò mò: "Ngươi là ai? Trước kia ta chưa từng gặp ngươi trong tông môn."
Cô ta đã quen với cách nói chuyện hỏi như vậy, không hề nhận ra có gì không đúng.
Lộc Vân Thư bên cạnh lo lắng, sợ đây lại là một tên cặn bã nào đó được miêu tả trong truyện, cậu bảo vệ hắn như gà mẹ bảo vệ con, chen vào giữa hai người, phản hỏi: "Ngươi lại là ai?"
Cậu sinh ra đã đáng yêu, giọng nói ngây ngô hung dữ, nữ tử kia bị chọc cười: "Đứa nhóc nào đây, thú vị ghê."
Nam tử bên trái của nữ tử có đôi mắt phượng không chuẩn, khiến cho khuôn mặt trông có vẻ chua ngoa, mỉa mai: "Đứa nhóc này thật là láo xược không có quy củ, còn tên kia trông như tiểu bạch kiểm, chẳng lẽ là lén lút vào đây? Ồ, còn trộm nhiêu linh quả như vậy."
Lộc Vân Thư đứng trước mặt Cửu Phương Uyên, phản bác: "Cái gì mà trộm, linh quả này là chúng ta hái một cách đường đường chính chính, không biết nói thì đừng lộ ra sự ngu ngốc của mình, còn mắng người ta là tiểu bạch kiểm, bản thân lại có khuôn mặt chua ngoa ghen tị, căn bản không đạt được tiêu chuẩn của tiểu bạch kiểm, có phải ghen tị với người ta không?"
Tiêu chuẩn của tiểu bạch kiểm thì khó nói, nhưng vừa rồi nam tử kia mỉa mai Cửu Phương Uyên là tiểu bạch kiểm, chính là đưa ra một tiêu chuẩn, hai người bọn họ đứng đối diện so sánh, lập tức phân định cao thấp.
Nữ tử nhướng mày, gật đầu không vui cũng không giận: "Đứa nhóc này miệng lưỡi cũng lanh lợi đấy."