Lộc Vân Thư so sánh chiều cao của mình và Cửu Phương Uyên, hai đứa trẻ nửa lớn nửa bé, chiều cao không đủ, dù có nhón chân, duỗi dài tay, cũng không thể chạm vào linh quả.
Cậu mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, sự việc đã đến nước này, chỉ còn một cách.
"Tiểu sư thúc, người có biết leo cây không?"
Chiều cao không đủ, leo cây bù vào.
Cửu Phương Uyên nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn linh quả trên cành, cây này không to, linh quả mọc trên cành, cành cây mảnh mai, cho dù có biết leo cây, thì cành cây này cũng không chịu nổi sức nặng của một người.
"... Không biết."
Lộc Vân Thư lập tức thất vọng, nhìn thấy mà không ăn được, đây là nỗi khổ gì đây?
Hai người đứng dưới gốc cây, nhìn chằm chằm vào linh quả trên cành, Lộc Vân Thư buồn bã nói: "Linh quả này trông đẹp như vậy, chắc chắn không ngon, đều là bề ngoài."
Không ăn được nho nói nho chua, tiểu bao tử miệng nói không ngon, nhưng trên mặt đầy vẻ thèm thuồng, thực sự là nói một đằng làm một nẻo.
Cửu Phương Uyên không chịu nổi vẻ mặt đáng thương kia của Lộc Vân Thư, liếc nhìn xung quanh một vòng, nhặt một nắm đá nhỏ trở về, hắn nheo mắt nhìn linh quả, nhắm vào cành cây ném đá đi.
Tuy rằng hắn không có tu vi, nhưng việc tu luyện không chỉ là tu luyện linh lực, còn có thể lực, hơn nữa hắn còn có nửa dòng máu yêu tộc, sinh ra đã có sức mạnh hơn người thường, cho nên nếu không gặp phải người tu luyện, không sử dụng linh lực, thì hắn cơ bản có thể đánh một chọi nhiều.
Kiếp trước Cửu Phương Uyên sử dụng kiếm, ngoài ra, như cung, đao, thương đều là những vũ khí thường thấy, hắn đều từng học qua, cho nên mắt nhắm của hắn rất tốt, viên đá nhỏ bay thẳng về phía linh quả trên cành, chỉ nghe thấy tiếng "bụp", trái cây vốn dĩ đang treo trên cành liền rơi xuống.
Cửu Phương Uyên không dừng tay, liên tiếp ném đá, hắn bách phát bách trúng, tiếng "bụp" vang lên liên tục, trái cây trên cành đều rơi xuống, giống như một trận mưa trái cây nhỏ.
Lộc Vân Thư nhìn đến ngây người, không ngờ lại có thể làm như vậy, đây thực sự là xạ thủ đậu hà lan* phiên bản người thật!
(*nhân vật trong game zombie plant)
Cậu vội vàng tránh những viên đá và linh quả đang rơi xuống, đứng bên cạnh vỗ tay cho Cửu Phương Uyên: "Tiểu sư thúc giỏi quá, ném bên phải đi, bên kia còn kìa, cố lên cố lên!"
Lộc Vân Thư đột nhiên lên tiếng, Cửu Phương Uyên giật mình, viên đá trong tay ném lệch hướng, hắn bất lực quay đầu lại, nhặt một quả linh quả trên mặt đất nhét cho Lộc Vân Thư: "Ngươi ngoan ngoãn ăn đi, đừng lên tiếng."
Lộc Vân Thư cầm trái cây gật đầu, ngoan ngoãn lùi về sau vài bước: "Con hứa sẽ không làm phiền người."
Linh quả loại khác nhau thì màu sắc cũng khác nhau, trái cây trên cây này màu đỏ tươi, tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Lộc Vân Thư háo hức trong lòng, ăn mặc ở thế giới này không khác nhiều so với thực tế, linh quả loại đồ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết tu tiên, theo một nghĩa nào đó đã mang lại cho cậu một cảm giác vô cùng chấn động. Khi cắn miếng đầu tiên, cậu cảm nhận rõ rệt, mình thực sự đã đến một thế giới mới.
"Ưm, ngon quá!"
Mắt Lộc Vân Thư sáng lên, lại cắn một miếng, cậu không thích ăn trái cây quá ngọt, linh quả này vừa chua vừa ngọt, chua nhẹ nhiều nước, rất hợp khẩu vị của cậu.
Cửu Phương Uyên ném hết đá trong tay, quay người lại liền nhìn thấy Lộc Vân Thư ánh mắt lấp lánh, vừa rồi Lộc Vân Thư đã nhặt hết linh quả rơi ở xa, cậu từ trong đống trái cây đỏ tươi chọn ra quả to nhất đẹp nhất, cười toe toét với Cửu Phương Uyên: "Tiểu sư thúc cũng ăn đi."
Loại đồ như linh quả, Cửu Phương Uyên đã sớm ăn ngán rồi, thực ra, hắn không mấy mặn mà với bất kỳ món ăn nào, giới tu chân chuộng việc tích cốc, không ăn hoặc ít ăn mới là mốt.
Nói ra thì nực cười, Cửu Phương Uyên căn bản không nghĩ đến việc phi thăng, hắn bò ra từ Bách Yêu Quật đầy máu tanh, thế giới của hắn chỉ còn lại bóng tối vô tận, hắn vốn tưởng mình sẽ hoàn thành việc trả thù trong tình trạng này, đưa tất cả những kẻ đã lừa gạt, làm nhục, phản bội hắn xuống địa ngục, sau đó thuận theo tự nhiên, kết thúc cuộc đời còn lại.
Cửu Phương Uyên chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, thế giới đen tối của hắn sẽ xuất hiện một chút màu đỏ, đó là ánh tà dương như máu, xua tan bóng tối, khiến hắn cảm thấy, thế gian này hình như vẫn còn thứ đáng để hắn theo đuổi.
Con người chính là như vậy, càng thiếu thốn cái gì, càng khao khát có được cái đó, cuối cùng hắn vẫn nhận lấy quả linh quả đỏ mọng kia.
Lộc Vân Thư thúc giục: "Người mau nếm thử đi, ngon lắm."
Cửu Phương Uyên ngẩn người một lúc, ánh mắt có chút mơ hồ: "Thật sự, ngon sao?"
"Thật sự, con thấy rất ngon." Lộc Vân Thư cười nói: "Tiểu sư thúc nhất định sẽ thích."