Tự mình đưa tới cửa, Lộc Vân Thư vui mừng trong lòng, tuy rằng cậu không hiểu được suy nghĩ của nam chính, nhưng nam chính đã chủ động tìm đến cậu, chủ động sẽ có chuyện, hôm nay bọn họ ngủ chung, ngày mai bọn họ sẽ trở thành bạn tốt, perfect!
Cửu Phương Uyên không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, biểu cảm hơi kỳ lạ, muốn nói lại thôi.
Lộc Vân Thư chìm đắm trong niềm vui sắp kết bạn thành công, thấy Cửu Phương Uyên không nói gì liền cười hỏi: "Tiểu sư thúc tìm con có chuyện gì sao?"
Cửu Phương Uyên đưa túi đồ trên tay ra: "Tô tiên sinh bảo ta đến khuyên ngươi."
Lộc Vân Thư nhìn túi đồ xuất hiện trong lòng với ánh mắt oán trách, khi nhìn thấy hình thỏ được thêu bằng chỉ bạc, cả người cậu liền tự kỉ: "Không cần khuyên nữa, con biết rồi, tiểu sư thúc còn chuyện gì nữa không?"
Chưa đợi Cửu Phương Uyên trả lời, cậu lại nói: "Không được nói không có, nói là đến tìm con chơi, hoặc là đến nhìn con một cái cũng được!"
Cửu Phương Uyên cười khẽ, đợi cậu nói xong, mới thản nhiên lên tiếng: "Sửa lại một chút, là thuận tiện giúp Tô tiên sinh đến khuyên ngươi, đến tặng quà cho ngươi, đây mới là chuyện chính."
Cửu Phương Uyên ngửa lòng bàn tay lên, trên tay là một chú thỏ bằng ngọc trắng tròn vo béo ú, đây là một chiếc mặt dây chuyền, được chạm khắc rất sinh động, trông rất đáng yêu.
Lộc Vân Thư giật lấy: "Đồ đã tặng rồi thì không thể lấy lại, tiểu sư thúc đã tặng cho con rồi, không thể nuốt lời."
Có gì đâu mà phải nuốt lời, Cửu Phương Uyên dỗ trẻ con gật đầu: "Được, của ngươi."
Lộc Vân Thư lúc này mới cười lên, đôi mắt cười cong cong, chỉ còn lại một đường nhỏ: "Đây là thỏ sao, sao lại tự dưng tặng quà cho con?"
Chưa đợi Cửu Phương Uyên lên tiếng, Lộc Vân Thư đã tự mình đưa ra đáp án: "Con biết rồi, nhất định là người thấy con dễ thương đáng yêu, thông minh lanh lợi, cho nên muốn kết bạn với con, ai ya, cứ nói thẳng là được rồi, còn mang quà tới làm gì, xấu hổ quá đi."
Cửu Phương Uyên: "..." Đột nhiên có chút muốn nuốt lời.
Lộc Vân Thư trên mặt vui mừng, trong lòng cảm động muốn khóc: Con trai ngoan của baba, cuối cùng con cũng hiểu chuyện rồi, không uổng công baba tốn công tốn sức giúp con tránh xa cặn bã.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"Baba yêu con."
Lại là từ này, Cửu Phương Uyên nhíu mày: "Baba là có ý gì?"
Lộc Vân Thư giật mình, lúc này mới phát hiện mình lỡ lời nói ra suy nghĩ trong lòng, cậu né tránh ánh mắt, vội vàng xua tay: "Không có gì không có gì, đừng nghĩ nhiều, không có ý gì khác."
"Thật sao?" Cửu Phương Uyên nghi ngờ nhìn cậu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
May mà thế giới này chỉ có "cha" không có "baba", tránh thoát xấu hổ, Lộc Vân Thư cười gượng: "Đúng vậy, chính là ý con rất thích người."
Cửu Phương Uyên trầm ngâm một lát, đưa tay vuốt đầu cậu, trầm giọng nói: "Baba yêu con."
Lộc Vân Thư: ...
Leo lên Thương Vân Khung Lư suốt dọc đường, còn tốn không ít sức lực ở chỗ Thái Hòa chân nhân, Cửu Phương Uyên kiệt sức, tặng đồ xong liền rời đi.
Trên giường, Lộc Vân Thư vuốt ve mặt dây chuyền hình thỏ trong tay, càng sờ càng vui, càng sờ càng... á!
Lộc Vân Thư hét lên một tiếng, sau đó lao vào trong chăn.
Trời ơi! Không thể tin nổi! Vừa nãy Cửu Phương Uyên nói gì vậy?
Đã biết baba yêu con = con rất thích người, vừa nãy Cửu Phương Uyên nói "baba yêu con", vậy nên Cửu Phương Uyên rất thích cậu!
Tin vui, kết bạn thành công, Lộc Vân Thư lăn lộn trên giường mấy vòng, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại, cậu đặt chú thỏ bằng ngọc trắng béo ú lên đầu giường, hài lòng nhắm mắt ngủ.
Đêm xuống, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chú thỏ trên đầu giường bỗng nhiên sáng lên, ánh sáng yếu ớt lóe lên hai cái, chậm rãi tắt đi, Lộc Vân Thư ôm chăn ngủ say sưa, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.