Chương 21

Cửu Phương Uyên rất quen thuộc với suối linh khí này, dù là mùa hè nóng bức hay mùa đông lạnh giá, hắn đều từng nhảy xuống nhiều lần, đây chắc là hình phạt mà Thái Hòa chân nhân thích nhất ngoài việc phạt quỳ.

So với Đọan Thập Lệnh đang trầm trọng, thì Cửu Phương Uyên thoải mái hơn nhiều, lúc này hắn thể hiện rất tốt sự sợ hãi của đứa trẻ chín tuổi, do dự đứng bên cạnh suối linh khí.

Sự đảm đương của thanh niên khiến cho Đoàn Thập Lệnh nói ra lời xuống nước thay hắn, không quan tâm đến việc trong lời nói kia có bao nhiêu phần là khách sáo, Cửu Phương Uyên lập tức lùi về sau vài bước, thuận nước gửi trôi: "Ta sẽ ngoan ngoãn chờ sư huynh trên bờ."

"..."

Không ngờ hắn lại nói như vậy, ngay cả việc từ chối khách sáo cũng không có, tâm trạng Đọan Thập Lệnh phức tạp, tức đến nỗi muốn nôn ra máu, nửa ngày không phản ứng lại.

Cửu Phương Uyên thúc giục: "Sư huynh còn chưa xuống nước sao?"

Đọan Thập Lệnh: "... Xuống."

Đinh Lan Uyển chiếm một ngọn núi của Thương Vân Khung Lư, gần suối linh khí là vách núi cao vυ"t, quanh năm không đóng băng, nước từ trên cao chảy xuống dữ dội, đập vào đá trên mặt đất, nước bắn tung tóe.

Nước suối linh khí sâu ba, bốn mét, Đoạn Thập Lệnh nhảy một cái xuống dưới, nhân cơ hội này, Cửu Phương Uyên nhanh chóng nhặt quần áo bị ném bên bờ lên, giật lấy ngọc bội trên thắt lưng của Đọan Thập Lệnh nhét vào trong tay áo.

Mỗi đệ tử của Thương Vân Khung Lư đều có một miếng ngọc bội tượng trưng cho thân phận, được chia thành các cấp bậc khác nhau, trong tông môn có rất nhiều nơi thiết lập cấm chế, cấp bậc ngọc bội càng cao, thì càng có thể vào được nhiều nơi.

Cấp bậc ngọc bội của Đọan Thập Lệnh là cao nhất trong số các đệ tử, chỉ sau tông chủ và trưởng lão, ngoại trừ những nơi cấm địa tuyệt đối, thì hắn đều có thể vào.

Trọng sinh trở lại, Cửu Phương Uyên quyết định nắm giữ mọi thứ trong tay, cho nên có một nơi nhất định phải đi, hơn nữa phải đi sớm.

Nếu hắn nhớ không nhầm, thì ở thời điểm hiện tại, chỉ có ngọc bội của Đoạn Thập Lệnh mới có thể vào nơi đó.

Đọan Thập Lệnh không mất nhiều thời gian, lấy được viên trân châu Bắc Phong liền nổi lên mặt nước, nhìn thấy Cửu Phương Uyên đang ngoan ngoãn ôm quần áo của mình trên bờ, hắn cảm thấy mềm lòng, sự bất mãn trước khi xuống nước tan biến đi phần nào.

"Cho đệ, lễ vật bái sư của đệ."

"Nước suối linh khí lạnh như vậy, đều tại ta, làm phiền sư huynh rồi."

Cửu Phương Uyên do dự nhìn hắn, phải một lúc sau mới đưa tay ra nhận lấy, giọng điệu đầy tự trách.

"Đều là sư huynh đệ cả, có gì mà phiền, đừng nghĩ nhiều." Đọan Thập Lệnh hoàn toàn hết giận: "Sao lại ủ rũ như vậy?"

Cửu Phương Uyên thất vọng nói: "Ta khiến sư tôn giận rồi, người nhất định sẽ ghét ta."

Đoàn Thập Lệnh đưa viên trân châu Bắc Phong vừa vớt được cho hắn: "Đừng nghĩ bậy, nếu như ghét đệ, sư tôn sẽ không thu nhận đệ làm đồ đệ đâu."

"Thật sao?"

"Sư huynh lừa đệ làm gì?"

Thái Hòa chân nhân không phải là người không thông cảm, hôm nay quả thực có chút bất thường, Đoạn Thập Lệnh áp chế sự nghi ngờ xuống, chuyển giọng nói: "Có muốn biết về viên trân châu Bắc Phong không, sư huynh kể cho đệ nghe."

Vốn dĩ chỉ muốn khıêυ khí©h quan hệ giữa Thái Hòa chân nhân và Đọan Thập Lệnh, kết quả lại vô tình lấy được ngọc bội, tâm trạng Cửu Phương Uyên rất tốt, ngay cả nhìn Đoạn Thập Lệnh cũng thuận mắt hơn nhiều, làm nũng nói: "Không vội, người sư huynh lạnh quá, về tắm nước nóng trước đi."

"Ừ, sư tôn chưa sắp xếp, tạm thời đệ cứ ở cùng ta trên Thiên Tú Phong đi, vừa hay Vân Thư cũng ở đó, hai người có thể làm bạn với nhau." Đọan Thập Lệnh dẫn Cửu Phương Uyên đi ra ngoài: "Nói đến đây, ta cũng nên chuẩn bị lễ vật bái sư cho Vân Thư, với gia thế của nó chắc không thiếu gì, ta định tặng nó thứ gì đó nó thích, đệ có gợi ý gì không?"

Thứ mà Lộc Vân Thư thích? Cửu Phương Uyên đột nhiên nhớ tới câu "Tiểu sư thúc, con thích người", suýt chút nữa đã nói "tặng tiểu sư thúc", may mà kịp phản ứng lại, hắn giật giật khóe miệng: "Nó thích thỏ thì phải, trên quần áo đều là hình thỏ."

"Con không thích thỏ, người ném hết những thứ có hình thỏ đi!"

Lộc Vân Thư tức giận đập tay vào thành giường, phản đối với Tô Trường Linh.

Trời biết nguyên chủ có sở thích gì đặc biệt, trên quần áo chăn gối đều là hình thỏ, cậu không muốn để Cửu Phương Uyên tưởng cậu là đứa trẻ chỉ thích thỏ!

Tô Trường Linh rất đau đầu, thiếu gia càng lúc càng khó dỗ, ông nhìn quần áo trong túi, thở dài.