Chương 17

Kể từ lúc gặp mặt, tất cả những gì Lộc Vân Thư thể hiện, cộng thêm sự lo lắng vô cớ hiện tại, đều quá kỳ lạ, không có nguyên nhân thì rõ ràng không thuyết phục được.

Vậy có khả năng nào, Lộc Vân Thư quen biết hắn? Có thể đã từng nghe nói về hắn, có thể đã từng nhìn thấy hắn, có thể biết một số chuyện của hắn...

Mục đích Lộc Vân Thư tiếp cận hắn là gì? Cửu Phương Uyên thầm suy nghĩ về vấn đề này, bàn tay buông thõng bên hông chậm rãi siết chặt, vuốt ve lưỡi dao mỏng kẹp giữa các ngón tay.

Lưỡi dao này là hắn mang theo từ nhà, từ khi trọng sinh, hắn luôn mang theo bên người, không có tu vi, hắn chỉ có thể dựa vào những thứ bên ngoài để đảm bảo mình không phải là kẻ yếu đuối.

Bị cảnh tượng "huynh đệ tình thâm" vừa rồi kí©h thí©ɧ, trong đầu Lộc Vân Thư toàn là cách nhắc nhở Cửu Phương Uyên tránh xa Đoạn Thập Lệnh, cậu lo lắng đến đau lòng, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một ý kiến tuyệt vời.

"Tiểu sư thúc, người có muốn trở thành đệ nhất cao thủ của Thương Vân Khung Lư không?"

Cửu Phương Uyên liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh, cố ý gật đầu: "Không muốn."

Lộc Vân Thư: "..."

Người gật đầu nói không muốn, không đi theo kịch bản sẵn có sao!

"Con, con biết người muốn, tiểu sư thúc không cần giấu con." Lộc Vân Thư cứng đầu, tiếp tục kế hoạch khuyên nhủ của mình: "Người xem, người và Đọan Thập Lệnh đều là đồ đệ của Thái Hòa chân nhân, chắc chắn sẽ có mâu thuẫn lợi ích, có mâu thuẫn lợi ích thì sẽ có tổn thương, vì sự an toàn của người, con nghĩ người nên giữ khoảng cách với Đọan Thập Lệnh."

Cửu Phương Uyên hơi nhíu mày, ánh mắt khó hiểu, cuối cùng biến thành một mảnh tăm tối, cất lưỡi dao trong tay đi.

Lộc Vân Thư không biết Cửu Phương Uyên đang nghĩ gì, vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Hoàn cảnh gia đình con khá phức tạp, những chuyện này con rành lắm, người nghe con chắc chắn không sai."

Hoàn cảnh gia đình phức tạp?

Cháu trai của Lộc gia không phải chỉ có mình Lộc Vân Thư sao, là độc đinh của Lộc gia.

Cửu Phương Uyên nhìn Lộc Vân Thư, trong lòng càng thêm nghi ngờ, tại sao Lộc Vân Thư lại khuyên hắn tránh xa Đọan Thập Lệnh, cậu ta biết được những gì?

Nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Cửu Phương Uyên, Lộc Vân Thư cứ tưởng lời nói của mình đã có tác dụng, vội vàng thừa thắng xông lên: "Cho nên tiểu sư thúc nhất định phải nghe con, tránh xa Đọan Thập Lệnh một chút."

Cửu Phương Uyên đột nhiên lên tiếng: “Sao ngươi không gọi sư tôn?”

Lộc Vân Thư ngẩn người một lúc, mới hiểu ra ý của hắn: "Con không phải là cùng phe với tiểu sư thúc sao, đại nghĩa diệt thân, tiểu sư thúc người đừng tin tưởng sư tôn con quá."

Cửu Phương Uyên giật giật khóe miệng, nhéo nhéo mặt cậu, thuận tay lau đi vụn bánh bên mép, nói với giọng khó hiểu: "Biết rồi."

Sao lại còn động tay động chân nhéo mặt cậu nữa, chẳng lẽ là thể hiện sự thân thiết?

Nhưng cái mặt béo ú này có gì hay mà nhéo chứ?

"Nhéo thích không?"

Lộc Vân Thư khinh thường nói: "Cũng tạm."

Cửu Phương Uyên giơ tay che miệng: "Ta thấy cũng được đấy."

Hai giây sau, tiểu bao tử Lộc bất lực buông tay xuống, kết thúc hành vi ngu ngốc của mình, cậu ngồi xổm xuống vùi mặt vào tay, gào thét trong lòng: Lộc Vân Thư ngươi là đồ ngốc sao, ngươi xuyên thành tiểu bao tử, là đang giả vờ làm tiểu bao tử, tuy rằng có khuôn mặt của tiểu bao tử, nhưng ngươi không phải là tiểu bao tử thật sự!

Tiểu bao tử đương sự: Tất cả là do ta nhập vai quá sâu, bây giờ hối hận rồi, rất hối hận.

Cửu Phương Uyên giơ tay lên vẩy vẩy dải lụa trên tóc cậu: "Xấu hổ sao?"

Lộc Vân Thư tiếp tục giả vờ chết, cả người toát ra vẻ uể oải.

Đêm nay trên bậc thang dài này, thêm một người đau khổ.

Cửu Phương Uyên dịch sang một bên, chiếc áo choàng của Đọan Thập Lệnh rơi xuống đất, hắn suy nghĩ một chút, nhặt áo choàng lên, vỗ vỗ Lộc Vân Thư: "Đứng lên."

Lộc Vân Thư không nhúc nhích, Cửu Phương Uyên cũng không nói lần thứ hai, trực tiếp bế cậu lên, tay hắn rất khỏe, thường xuyên bưng vác đồ nặng, lúc này bế một đứa bé mập mạp không thành vấn đề.