Chương 16

Lúc này Đọan Thập Lệnh chưa trưởng thành, trên mặt vẫn còn nét trẻ trung của thiếu niên, hắn sinh ra đã đoan chính, cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.

Cửu Phương Uyên vỗ vỗ vụn bánh trên tay, chào hỏi Đọan Thập Lệnh: "Sư huynh."

Đọan Thập Lệnh gật đầu: "Có muốn sư huynh ở lại trò chuyện với đệ không?"

"Sư huynh muốn trò chuyện gì?"

Hắn ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi ngoan ngoãn, giống như đang trả lời câu hỏi của người lớn.

Đọan Thập Lệnh vỗ vai hắn: "Huynh đệ với nhau thì cứ tùy ý trò chuyện, không cần câu nệ."

Cửu Phương Uyên cứng đờ người, bàn tay nắm lấy vạt áo càng lúc càng dùng sức, may mà Đọan Thập Lệnh rất nhanh đã rút tay lại, nếu không hắn không thể đảm bảo mình có thể nhịn được mà không gạt tay trên vai ra.

Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay của Đọan Thập Lệnh đang đặt trên đầu gối, đó là một đôi tay cầm kiếm, xương cốt cân đối không tì vết, nhìn là biết được chăm sóc cẩn thận, Cửu Phương Uyên tưởng tượng đến cảnh mình dùng dao cắt vào da thịt trên tay Đọan Thập Lệnh, máu chảy không ngừng, hắn cảm thấy hả hê, xua tan cảm giác ghê tởm khi bị Đọan Thập Lệnh chạm vào vừa rồi.

"Sư đệ, sao đệ không nói gì?" Đoạn Thập Lệnh hỏi.

Cửu Phương Uyên thở dài một hơi: "Đệ không sao, chỉ là chân bị tê, vừa rồi sư huynh nói gì?"

"Chắc là do mệt mỏi quá, đệ vỗ vỗ chân xuống dưới, đừng dùng sức quá, thư giãn một chút." Đoàn Thập Lệnh dặn dò xong, nhìn hắn vỗ chân, lại hỏi lại câu hỏi vừa rồi: "Sư đệ còn nhỏ, một mình gia nhập Thương Vân Khung Lư, có nhớ người thân ở nhà không?"

Động tác của Cửu Phương Uyên dừng lại, bình tĩnh nói: "Ta là trẻ mồ côi."

Người đối diện trông có vẻ cô đơn, Đoàn Thập Lệnh lúc này mới chú ý tới, quần áo trên người Cửu Phương Uyên không phải là loại quý giá, còn hơi chật, chỉ là quần áo bằng vải thô của người thường, bên trong có lót một lớp bông, nhìn rất mỏng manh.

Đòan Thập Lệnh trong lòng không nỡ, lấy một chiếc áo choàng dày từ trong túi trữ vật ra choàng cho Cửu Phương Uyên, an ủi: "Sau này Thương Vân Khung Lư chính là nhà của đệ, sư tôn và sư huynh đều là người thân của đệ."

Cửu Phương Uyên nắm chặt áo choàng, cười nói: "Vậy sau này phải làm phiền sư huynh chăm sóc nhiều hơn."

"Không phiền, đều là người nhà cả." Đọan Thập Lệnh cười nói.

Hai người ngồi cạnh nhau, vì hoàn cảnh gia đình của Cửu Phương Uyên, Đọan Thập Lệnh có chút thương hắn, kể rất nhiều chuyện về Thương Vân Cung Lư, lời nói chân thành ôn hòa lễ phép, giống như một người sư huynh đáng tin cậy.

Cửu Phương Uyên đã lường trước được điều này, hắn và Đọan Thập Lệnh sống chung một tông môn mấy chục năm, tuy không biết Đoàn Thập Lệnh là lúc nào nảy sinh ý định hại hắn, nhưng có thể khẳng định lúc mới gia nhập tông môn, sự quan tâm của Đoàn Thập Lệnh đối với hắn không phải là giả tạo, đại sư huynh lúc đó thực sự rất quan tâm tiểu sư đệ, nhưng cũng chỉ là lúc đó, sự thực chứng minh, cái gọi là "người nhà" chỉ có mình hắn là coi là thật.

Đọan Thập Lệnh nói qua về chuyện tu luyện, tò mò hỏi: "Sư đệ đã từng nghĩ sau này muốn tu luyện gì chưa?"

Cửu Phương Uyên bị hỏi khó, kiếp trước hắn cứ thế mà tu luyện, bận rộn tu luyện không nghĩ kỹ về chuyện này, đợi đến khi bị trúng hàn độc, có thời gian, nhưng cũng không cần phải nghĩ nữa rồi.

Nhớ đến chuyện cũ, tâm trạng Cửu Phương Uyên trầm trọng: "Ta không biết."

Đọan Thập Lệnh nhận lỗi về mình: "Là lỗi của ta, đệ chưa đột phá huyệt đạo, nghĩ đến chuyện này quả thực là sớm, là sư huynh chưa suy nghĩ kỹ."

Cửu Phương Uyên suy nghĩ một lúc, nói: "Nói ra không sợ sư huynh chê cười, Uyên từ nhỏ đã cơ cực, không có nhiều ý nghĩ về việc tu luyện, chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, không phải sống nay đây mai đó."

Đoạn Thập Lệnh thở dài: "Chuyện này có gì mà phải chê cười, mỗi người mỗi ý, tu hay không tu, tu luyện như thế nào là việc của đệ, dù sao thì sư huynh cũng ủng hộ đệ."

Vừa dứt lời, Lộc Vân Thư và Tô Trường Linh liền đi tới, Tô Trường Linh cười xin lỗi Cửu Phương Uyên, theo ý của Lộc Vân Thư, tìm cớ kéo Đọan Thập Lệnh sang một bên.

Hai người vừa đi, Cửu Phương Uyên liền cởϊ áσ choàng ra, tối nay hắn chỉ muốn biểu hiện rằng mình không có ý định tu luyện, khiến cho Đọan Thập Lệnh lơ là cảnh giác.

Thuận tiện bán thảm một chút, khiến cho người sư huynh tốt bụng của hắn nảy sinh lòng thương hại, rồi mới tiến hành bước tiếp theo.

Nếu theo như quỹ đạo của kiếp trước, sau khi hắn tu luyện đại thành thì gϊếŧ Đọan Thập Lệnh cũng không phải chuyện khó, nhưng cách chết đó quá dễ dàng cho người sư huynh tốt bụng của hắn, Đoạn Thập Lệnh tham vọng quyền lực, tốt nhất là cướp lấy tất cả khi đối phương sắp có được, cảm giác rơi từ đỉnh cao xuống vực sâu, hắn muốn cho Đoạn Thập Lệnh nếm trải tận hưởng.

Lộc Vân Thư đang tẩy não Tô Trường Linh bằng câu "Cửu Phương Uyên rất đẹp trai", quay đầu lại liền phát hiện Đọan Thập Lệnh đã ngồi cạnh Cửu Phương Uyên, hai người trò chuyện rất vui vẻ, xem ra A Uyên nhà cậu sắp bị cướp đi rồi.

Lợi dụng lúc cậu không để ý, đánh cắp A Uyên của cậu, Đọan Thập Lệnh thật là xấu xa!

Lộc Vân Thư lo lắng đến mức toát mồ hôi hột, không biết nên nhắc nhở Cửu Phương Uyên như thế nào, cậu cũng không thể nói thẳng là sư huynh của người trong tương lai sẽ cấu kết với người ngoài gϊếŧ người chứ, cho dù cậu có nói ra tất cả, chắc Cửu Phương Uyên cũng không tin, còn tưởng cậu bị điên.

Hơn nữa, trong truyện xuyên sách đã nói, phải giấu kín thân phận, nếu không sẽ bị coi là người đoạt xác mà bị gϊếŧ chết.

Ánh mắt của tiểu bao tử nhìn hắn không có chút ác ý nào, sự trong sáng thuần khiết đó khiến Cửu Phương Uyên giật mình, ánh mắt không pha lẫn tạp chất, chỉ đơn thuần là sự quan tâm như vậy, hắn đã lâu không gặp.

Chỉ là Lộc Vân Thư càng chân thành, thì Cửu Phương Uyên càng nghi ngờ.

Tuy rằng Lộc Vân Thư có vẻ không thông minh lắm, nhưng miệng lại rất kín, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu, dù là thăm dò hay hỏi thẳng, cũng không moi được thông tin gì hữu ích.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lộc Vân Thư, Cửu Phương Uyên bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Tác giả có lời muốn nói: 【Tiểu kịch trường】

Trì Ngư: Ngoan và không ngoan có gì khác nhau?