Đoạn Thập Lệnh phản ứng rất nhanh, vội vàng nói: "Làm sao ta lại muốn hại các con, là... là ta quên mất quy tắc."
Lộc Vân Thư nghiêng đầu, cố ý làm nũng: "Sư tôn là đại sư huynh của Thương Vân Khung Lư, chẳng phải nên làm gương cho mọi người sao, ngay cả quy tắc cũng có thể quên, phải phạt đấy."
Ghê tởm quá! Lộc Vân Thư thầm mắng bản thân trong lòng, giọng điệu này giả tạo quá, nếu không phải vì muốn gây khó dễ cho Đoạn Thập Lệnh, cậu mới không nói chuyện như vậy!
Sắc mặt Đọan Thập Lệnh thay đổi: "Xin sư tôn trách phạt."
Thái Hòa chân nhân lên tiếng giảng hòa: "Không sao, ban đầu ta cũng không nhớ ra."
Lộc Vân Thư vừa nghe thấy câu này liền trừng mắt: "Xem ra trí nhớ của sư tôn và sư tổ đều không tốt, sau này phải học thuộc quy tắc cho kỹ, nếu không thì làm sao làm gương cho chúng con."
Tô Trường Linh bất lực che trán, hắn đã hiểu ra, thiếu gia nhà hắn cố ý gây khó dễ cho Thái Hòa chân nhân và Đoạn Thập Lệnh. Nhưng không thể để thiếu gia quậy nữa, tiền cũng đã bỏ ra, lời nịnh nọt cũng đã nói, nếu thực sự chọc giận Thái Hòa chân nhân, bọn họ sẽ phải chịu thiệt thòi lớn đến mức nào?
"Thiếu gia nhớ lại chuyện học thuộc lòng sao, vừa học xong liền quên, lần nào lão phu nhân cũng nói trí nhớ của ngài không tốt, bảo ngài học lại." Tô Trường Linh nói đùa.
Lộc Vân Thư im bặt, không phải vì nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Trường Linh, mà là do cậu thực sự sợ.
Lúc trước lén lút hỏi thì chỉ biết được thân phận của nguyên chủ, không hỏi được chút thông tin gì về cuộc sống, sợ nói nhiều sai nhiều.
Trời đã tối, Thái Hòa chân nhân không lay chuyển được Cửu Phương Uyên và Lộc Vân Thư, bèn không lãng phí thời gian nữa, dặn dò Đọan Thập Lệnh đưa hai người lên núi, sau đó liền ôm hộp gỗ vội vàng trở về tông môn.
Đọan Thập Lệnh nhẫn nại ở lại cùng bọn họ, thỉnh thoảng lại trò chuyện với Tô Trường Linh vài câu, chủ yếu là về Lộc Vân Thư, dù sao hắn cũng đã thu nhận Lộc Vân Thư làm đồ đệ, ít nhiều cũng phải hiểu một chút.
Cửu Phương Uyên nheo mắt, lén lút quan sát Lộc Vân Thư.
Từ khi trọng sinh, mọi việc đều không có gì thay đổi, chỉ có thêm biến số này, biến số này nói thích hắn, còn vô tình giải quyết rắc rối cho hắn, nói là trùng hợp thì hơi gượng ép.
Lộc Vân Thư nhìn đứa trẻ chỉ cao hơn mình một chút, cố gắng giữ vẻ ngây thơ vô số tội: "Tiểu sư thúc, con muốn kết bạn với người, người thấy sao ạ?"
Trong truyện đều viết như vậy, người xuyên sách lấy sự tốt bụng và đáng yêu làm vũ khí, lấy cốt truyện trong tương lai làm kim chỉ nam, kết bạn với nam chính, giúp nam chính tránh xa cặn bã, trả lại cho nam chính một cuộc sống tự do tự tại, cuối cùng rút lui trong danh dự.
Lúc đọc truyện cậu rất thích Cửu Phương Uyên, cho nên Cửu Phương Uyên nhất định là đối tượng mà cậu muốn cứu vớt.
Cậu, Lộc Vân Thư, chính là đến để giúp đỡ người nghèo khổ!
Cửu Phương Uyên không lên tiếng.
Lộc Vân Thư tự động chuyển hành động của hắn thành dòng bình luận: Lời mời kết bạn của bạn đã bị người dùng 【Cửu Phương Uyên】từ chối.
Why?
Là do cậu không đủ đáng yêu sao? Là do giọng nói của cậu không đủ nũng nịu sao?
Lộc Vân Thư suy nghĩ nửa ngày, rút ra kết luận: Nhất định là do cậu không đủ nồng nhiệt!
Theo như mô tả cốt truyện, Cửu Phương Uyên chín tuổi mất mẹ, sau đó sống một mình, không có bạn bè, mười tuổi được Thái Hòa chân nhân nhặt về Thương Vân Khung Lư.
Một đứa trẻ chín tuổi muốn nuôi sống bản thân không dễ dàng gì, Cửu Phương Uyên đã phải chịu quá nhiều khổ cực, nhất thời không dám chấp nhận lòng tốt của người khác là chuyện bình thường.
Nhưng nước chảy đá mòn, Lộc Vân Thư tin rằng, chỉ cần cậu đủ nồng nhiệt, nhất định sẽ mở được cánh cửa trái tim băng giá của Cửu Phương Uyên!
Lộc Vân Thư tự cổ vũ bản thân, lén lút lập kế hoạch kết bạn với Cửu Phương Uyên trong lòng, không biết xấu hổ là gì, bám lấy hắn giả vờ đáng thương.
"Tiểu sư thúc không muốn kết bạn với con sao? Kết bạn với con, con sẽ đối xử với người rất tốt, người muốn ăn gì con sẽ dẫn người đi ăn, người muốn chơi gì con sẽ chơi cùng người, người thích quần áo gì con cũng có thể tặng người, người muốn gì con cũng sẽ cố gắng thực hiện..."
Cậu nói liên miên không ngừng, Cửu Phương Uyên nghe đến đau đầu, rất muốn trả lời một câu "Ta muốn ngươi câm miệng".
Lộc Vân Thư kể xong ưu điểm của mình, liền ném câu hỏi cho nam chính: "Tiểu sư thúc thật sự không muốn kết bạn với con sao?"
Cửu Phương Uyên và Lộc Vân Thư đi song song ở phía trước, Lộc Vân Thư vẫn chưa nhận được câu trả lời của đối phương, cách một lúc lại gọi Cửu Phương Uyên một tiếng, hỏi một câu có muốn kết bạn với con không, dùng hết mọi cách để "dụ dỗ" Cửu Phương Uyên, dày mặt đến cùng để kết bạn với nam chính.
"Tiểu sư thúc, đã suy nghĩ kỹ chưa, kết bạn với con tuyệt vời lắm đó ~"
Tiểu bao tử hơi tròn trịa, khuôn mặt trắng trẻo phúng phính, khi cố ý làm nũng thì trông rất đáng yêu, giống như một viên kẹo sữa.
Lúc này, viên kẹo sữa đang uất ức, đôi mắt cười cũng cụp xuống, ánh mắt tràn đầy khao khát.
Cửu Phương Uyên giật mình, không hiểu sự khao khát của đối phương đến từ đâu.
Hắn đã trải qua quá nhiều sự phản bội, đã sớm mất đi lòng tin với người khác, bất kỳ sự tiếp cận cố ý nào đều là vì lợi ích, nhưng vị tiểu hầu gia Lộc này, đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại cố gắng muốn kết bạn với hắn, là vì cái gì?
"Tại sao?" Cửu Phương Uyên nhìn chằm chằm vào tiểu bao tử thấp hơn mình nửa cái đầu: "Tại sao lại nói muốn kết bạn với ta?"
Hắn không phải hỏi tại sao lại muốn kết bạn, mà là hỏi tại sao lại nói như vậy, hai cách diễn đạt chỉ khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau.
Lộc Vân Thư không phân biệt được nhiều như vậy, chỉ biết là Cửu Phương Uyên đã nói chuyện với cậu.
Cuối cùng nam chính cũng đã nhận lời mời kết bạn của cậu, nói cách khác, chắc chắn sẽ có hy vọng!
Lộc Vân Thư có đôi mắt cười, cười lên thì ánh mắt cong cong, trông rất sinh động: "Bởi vì tiểu sư thúc rất tốt, trông đẹp trai, tính tình tốt, dù sao cũng đều tốt!"
Cửu Phương Uyên bị sự thẳng thắn của cậu đánh bại, nhất thời không biết nói gì.