Tiêu Phàm ở trong phòng Lâm Triết đến nửa đêm, cuối cùng ba Tiêu gọi điện thoại tới thúc giục vài lần thì cậu mới chịu đi về.
Lâm Triết vừa nhớ tới lúc nãy khi đưa cậu nhóc nhỏ về nhà, cặp mắt đáng thương chứa đầy sự trông mong nhìn về phía mình mà thái dương giật vài cái.
Đã sắp 2 giờ sáng, Lâm Triết cảm giác trong đầu mình toàn là một mảnh hỗn độn, một đống sự tình lung tung rối loạn, chính là không có một chút buồn ngủ nào.
Tiêu Phàm luyến tiếc anh, anh sao lại có thể nỡ lòng mà bỏ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm ở bên anh nhiều năm như vậy, anh nhìn cậu lớn lên từng ngày, coi cậu là em trai ruột của mình mà chăm sóc bảo bọc, nếu là sau này rời đi rồi, không chỉ Tiêu Phàm không thích ứng được, có khả năng là anh cũng không quen.
Anh nằm yên như vậy chiến đấu với cơn buồn ngủ trong một lát, Lâm Triết hoàn toàn chiến thắng.
Buồn ngủ hoàn toàn bị cưỡng chế di dời, biến mất vô tung vô ảnh......
Không nghĩ ngủ.
Vì thế Lâm Triết dứt khoát từ trên giường ngồi dậy.
Anh đi đến bàn học, lấy hai đề toán học ra làm.
Không thể không nói, uy lực của toán học không thể đùa đâu.
Đại não của Lâm Triết bắt đầu cảm thấy mơ màng hồ, cái gì cũng nghĩ không ra.
Anh cầm bút ngồi ở trước bàn như ngồi thiền vậy, khoảng nửa tiếng sau anh đem bút ném trên bàn, xoay người trở lại trên giường.
Ngày hôm sau, sau khi rời giường, Lâm Triết cảm giác đầu óc của mình cứ đau từng cơn từng cơn.
Nếu nhớ không lầm thì anh chỉ ngủ được hơn một giờ, toàn thân cơ bắp đều lộ ra nhức mỏi, mỗi cái tế bào đều đang kêu gào khó chịu.
Nhưng mà tất cả không khỏe đều biến mất thành hư không khi anh vừa mở cửa liền thấy Tiêu Phàm đang đứng ở bên hiên nhà cười tủm tỉm chờ mình.
“ Anh Lâm Triết, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Phàm cười chạy tới ngửa đầu nhìn anh, khăn quàng cổ bao quanh che khuất hơn nửa khuôn mặt non nớt của cậu, cánh mũi vì nhiệt độ thấp mà hơi đỏ lên, hai con mắt long lanh chớp chớp.
Đúng rồi.
Lập tức liền sảng khoái.
Vẫn là sinh hoạt có Tiêu Phàm là tốt đẹp nhất.
Thời gian vào tiết tự học buổi sáng của sơ trung trễ hơn nhiều so với cao trung, mỗi buổi sáng Tiêu Phàm đi học cùng với Lâm Triết nên thành ra thành người đến sớm nhất, phải đợi khoảng một tiết qua đi thì mới có bạn học thứ hai vào lớp.
Lâm Triết đã nói rất nhiều lần làm cậu không nhất thiết phải đi học cùng mình, nhưng là khuyên như thế nào Tiêu Phàm cũng không nghe, ba Tiêu với mẹ Tiêu đều thừa biết con trai mình thấm trong xương cốt là cái người cố chấp, còn dính người, nên cuối cùng chỉ an ủi Lâm Triết, nói anh coi như làm Tiêu Phàm thích ứng thời gian học tập và nghỉ ngơi của cao trung trước.
Sau khi lên xe, thường thì Tiêu Phàm đều quen gối đầu lên đùi Lâm Triết vì trước giờ khi lên xe cậu đều phải ngủ thêm một lát.
Nhưng hôm nay Tiêu Phàm chớp chớp đôi mắt không có ngủ, duỗi tay đào đào trong túi áo khoác của mình.
“Anh.” Tiêu Phàm nhỏ giọng kêu lên.
Lâm Triết “Ừm” một tiếng, thanh âm không tự giác mà phóng thấp: “Làm sao vậy, cảm thấy không thoải mái sao?”
“Không phải.” Tiêu Phàm lắc lắc đầu, sau đó giơ tay lên trước mắt anh: “Cho anh.”
Lâm Triết cầm đồ trong tay, rất nhiều, nhìn kỹ là kẹo thông cổ họng, có tận năm sáu viên.
“Ngày hôm qua anh ăn quá cay.”
Khi Tiêu Phàm nói câu này thì thanh âm nhỏ lại một ít, nhìn như là sợ ba Tiêu đang ngồi ở phía trước lái xe nghe thấy mà phát hiện việc cậu đi ăn lẩu cay.
“Hôm qua về đến nhà em có nghĩ tới, có chút lo lắng anh sẽ bị đau họng, nói sẽ bị đau nên liền cầm kẹo tới cho anh, chỉ có vài viên thôi, anh ăn đi.”
Bởi vì mấy viên kẹo này mà cả trái tim của Lâm Triết đều phiêu phiêu giữa không trung cả ngày, đồng thời càng thêm kiên định với quyết định tối hôm qua của mình.
Anh không có ăn mấy viên kẹo này mà là cất vào trong hộp kính, sau khi tan học, anh một bên uống nước một bên nhíu mày mà nhìn mấy viên kẹo, phát ngốc.
Kiều Hân với Lương Đống lảo đảo lắc lư đi vào từ cửa sau lớp học kiếm anh nói chuyện, liếc mắt một cái liền thấy mấy viên kẹo anh đặt trong hộp.
“Kẹo thông cổ họng a, là vị chanh, tớ thích.”
Kiều Hân duỗi móng vuốt liền muốn đi lấy, kết quả là bị Lâm Triết chụp bay.
“Đừng động vào.”
Lương Đống ở một bên cười: “Làm cậu tay tiện.”
“Không phải, tớ sao lại tay tiện.” Kiều Hân vừa nghe lời này liền có chút không vui: “Lâm Triết cậu làm gì nhỏ mọn như vậy a, chúng ta là gì của nhau a, ăn kẹo của cậu cũng không cho a.”
Lâm Triết nhìn Kiều Hân một cái: “Này không phải kẹo bình thường.”
Kiều Hân mở to hai mắt nhìn: “A, tớ biết đây không phải kẹo bình thường, đây là kẹo thông họng, giấy gói kẹo đều viết đâu.”
Lâm Triết sách một tiếng, hết nói nổi mà quay mặt qua chỗ khác, phảng phất không muốn lại cùng ngốc bức có một cái sự giao lưu gì.
Vừa lúc ngày hôm qua đã phát bài kiểm tra mấy ngày trước, Kiều Hân cùng Lương Đống nhìn bài thi toán lý của Lâm Triết sắp tiếp cận điểm tối đa nằm trên bàn mà há hốc miệng.
“Trời, Lâm Triết cậu là biếи ŧɦái đi.” Kiều Hân hô: “Cậu nói xem cậu có phải biếи ŧɦái hay không a, có phải hay không.”
Lâm Triết bị cậu ta gào bên tai, đầu muốn vỡ ra: “Tớ như thế nào liền biếи ŧɦái, cũng chỉ hơn cậu hai mươi điểm ở một môn đi, đến nỗi kích động như vậy?”
Kiều Hân bang một cái, đem bài thi chụp lại trên bàn, quay đầu lại hỏi Lương Đống: “Cậu nghe một chút xem, cậu ấy nói là tiếng người hay sao?”
“Cậu ấy vốn dĩ cũng không phải người mà.” Lương Đống thở dài: “Hoặc là nói cậu chính là tiện đâu, một hai phải đi so thành tích với cậu ấy, kia chẳng phải là tìm không thoải mái đến cho chính mình chịu sao.”
“TM, cậu nói giữa tớ và Lâm Triết có cái gì kém cạnh sao?”. Biểu tình hoang mang trên mặt của Kiều Hân đã có chút bi thống.
Lương Đống vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Kém cái đầu óc...... Ngạch, còn có kẹo thông cổ họng?”
Sau khi nghe xong Kiều Hân vội vàng móc điện thoại ra, mở ra một cái APP: “Dựa, đầu óc không thể get cùng khoản, kẹo thông cổ họng vẫn là thực dễ dàng.”
Cậu ta tìm tòi trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Lương Đống: “29.9 tệ 3 hộp, mua 6 hộp chỉ cần 59.9, cậu muốn không, có lời a.”
Lương Đống nhìn cậu ta trong chốc lát, xoay người đi rồi.
Kiều Hân đặt đơn xong rồi, tâm tình rất tốt, chào Lâm Triết xong liền tung tăng nhảy nhót trở về lớp của mình.
Lâm Triết ngồi tại chỗ, nhàn nhã cầm ly nước, lắc lắc đầu.
Những người này a, vẫn là không thể xuyên thấu qua hiện tượng xem bản chất.
Cái kém giữa bọn họ là kẹo thông cổ họng sao? Rõ ràng là một cậu bé đáng yêu!
Bất quá Lâm Triết không nghĩ tới cậu bé đáng yêu sẽ bị người khác tỏ tình.
Trước mặt chính mình.