- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Ngoan Một Chút, Đừng Nóng Nảy!
- Chương 4: Bánh ngọt nhỏ thứ tư!
Ngoan Một Chút, Đừng Nóng Nảy!
Chương 4: Bánh ngọt nhỏ thứ tư!
Bởi vì chuyện này của Tiêu Phàm mà hai người đã bỏ lỡ thời gian ăn cơm chiều.
Lâm Triết đã xin cho cậu nghỉ tiết tự học buổi tối, dẫn cậu ra ngoài ăn, thuận tiện lại dỗ dành cậu nhóc nhỏ này, dùng mỹ thực để an ủi trái tim nhỏ yếu ớt của cậu.
Tiêu Phàm rất thích ăn lẩu, là loại lẩu thực cay.
Lúc trước vì cậu bị bệnh mà vẫn một hai phải ăn lẩu, nên bị ách giọng một khoảng thời gian không thể nói chuyện, mẹ Tiêu liền không cho cậu đi ăn lẩu nữa.
Có lần Tiêu Phàm thèm chịu không nỗi, một hai đòi Lâm Triết dẫn đi ăn.
Kết quả Lâm Triết dẫn cậu đi ăn lẩu chay, bởi vì chuyện này mà Tiêu Phàm tức giận vài ngày.
Hôm nay khi mà Lâm Triết hỏi cậu muốn ăn gì, Tiêu Phàm biết là mình đã chờ tới cơ hội rồi.
Quả nhiên, Lâm Triết nhìn đến cậu hồng con mắt nhăn mũi đáng thương nhìn mình, liền không có cách nào để cự tuyệt cả.
Khi đã vào đông thì tiệm lẩu luôn tấp nập, Lâm Triết và Tiêu Phàm ngồi bên cạnh cửa sổ, hai người ngồi bên cạnh nồi lẩu nóng hôi hổi, cả người đổ đầy mồ hôi.
Tiêu Phàm là ăn quá nhiều, nóng.
Lâm Triết chỉ là cay.
“Anh, em còn muốn thêm vài phần đồ nhắm.”
Tiêu Phàm vừa nói vừa gắp ra một đũa thịt bò từ trong nồi lẩu bỏ vào chén.
Lâm Triết chớp chớp mắt, đem nước mắt do bị sặc ớt nghẹn lại.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Phàm, chóp mũi còn treo giọt mồ hôi lấp lánh, nhịn không được cười.
“Được rồi, đêm nay cho em tha hồ ăn.” Lâm Triết ho vài cái, ách giọng nói.
Tiêu Phàm nghe xong liền cực kì vui vẻ, nhe hàm răng trắng cười với Lâm Triết.
Chén thịt bò mới được cậu vớt ra từ nồi lẩu, cậu chia thành hai phần, một phần trong đó cậu bỏ trong nước lẩu không cay đảo qua vài lần, sau đó đưa tới trước mặt Lâm Triết.
“Anh, anh ăn cái này đi.”
Lâm Triết cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
“Cảm ơn.”
Chỉ trong chốc lát, người phục vụ đưa thêm đồ ăn tới, Tiêu Phàm lại gọi thêm một phần đá bào và mấy phần sữa đậu.
“Anh, anh ăn vài miếng đá bào để giải cay.” Tiêu Phàm có chút ngượng ngùng nhìn Lâm Triết, “Anh nhìn xem, cả người anh toàn là mồ hôi.”
Cậu rút khăn giấy, đứng lên muốn giúp Lâm Triết lau mồ hôi. Nhưng mà giữa hai người cách một cái bàn, Tiêu Phàm khuynh thân hướng phía trước, thiếu chút nữa là góc áo rớt vào chén nước lẩu trước mặt.
Lâm Triết nhanh chóng đứng lên, muốn nhận lấy khăn giấy nhưng mà Tiêu Phàm không buông tay, anh cũng chỉ có thể cong eo, làm cậu lau mồ hôi cho mình.
“Lần sau em mời anh ăn cơm, ăn đồ anh thích, được chưa?” Lâm Triết hỏi cậu.
Tiêu Phàm nghe xong lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề, anh muốn ăn gì em đều sẽ cùng anh.”
Lâm Triết nắm chiếc đũa trong tay thật chặt: “Hôm nay cái miệng nhỏ sao lại ngọt như vậy? Chầu lẩu này của anh có uy lực lớn như vậy hả.”
“Mới không phải, em cũng không phải là vì cái lẩu mới nói như vậy.”
Tiêu Phàm vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi đỏ bừng mềm mại, nhìn Lâm Triết nói: “Bởi vì người nói điều này với em là anh, nên em mới nguyện ý. Từ nhỏ đến lớn, người đối với em tốt nhất là anh Lâm Triết, đương nhiên em cũng sẽ đối tốt với anh.”
Lâm Triết nghe xong cong cong đôi mắt, anh uống một ngụm sữa đậu, dạ dày vừa căng vừa trướng, nhưng nhìn chén đá bào mà Tiêu Phàm gọi thêm cho mình, lại nhịn không được ăn thêm.
“Nếu anh đối tốt với em như vậy, cho nên là lời nói của anh em sẽ nghe theo đúng hay không?”
Trong miệng Tiêu Phàm còn nhai thịt, thực ngoan ngoãn, gật đầu: “Đương nhiên là em nghe.”
“Vậy được, vậy bây giờ em nghe anh nói mấy câu.”
Tiêu Phàm nghe vậy, không tự giác ngồi thẳng lưng, mắt trông mong nhìn anh.
Kỳ thật bình thường rất ít khi Lâm Triết muốn nghiêm túc nói gì đó, đối đãi với Tiêu Phàm ngay trong việc nói chuyện đều không hề to tiếng.
Chính là bởi vì như vậy, hiện tại thấy Lâm Triết đột nhiên nói muốn cùng mình nói mấy câu, Tiêu Phàm cảm thấy rất căng thẳng.
“Phàm Phàm.” Lâm Triết nhìn cậu: “Trước kia mỗi khi đi học, hai ta đều đi cùng nhau, tiểu học học cùng trường, về sau dù cho anh lên sơ trung hay là cao trung, mỗi ngày anh đều tới đưa đón em đi học, nhưng mà Phàm Phàm, sang năm anh phải học đại học.”
Tiêu Phàm nhìn đôi mắt của Lâm Triết, nghe lời anh nói, không biết vì cái gì trong lòng cậu nảy lên nỗi niềm buồn bã cùng không tha, đây là điều trước kia chưa từng có.
Đúng vậy, Lâm Triết muốn vào đại học.
Lấy thành tích của Lâm Triết, về sao anh ấy nhất định sẽ học một cái đại học rất tuyệt rất nổi tiếng, lúc trước Tiêu Phàm có nghe ba Lâm nói qua, nhà bọn họ đều hy vọng Lâm Triết có thể vào thủ đô học đại học.
Chính là thủ đô cách nơi này rất xa a.
“Phàm Phàm, anh từ nhỏ nhìn em lớn lên, ở trong mắt của anh em là một cậu nhóc nhỏ không có một chút khuyết điểm nào, cái gì cũng tốt, anh cũng……Anh cũng rất thích em, thích bộ dáng nguyên bản của em. Nhưng là tình huống như hôm nay, anh vừa nghĩ tới vẫn là cảm thấy rất lo lắng, anh sợ về sau nếu anh thật sự không ở bên cạnh em, em nếu lại đánh nhau, lỡ như bị người khác bắt nạt thì phải làm sao bây giờ.”
Tiêu Phàm lắc lắc đầu: “Em…sẽ không, em sẽ không bị người khác bắt nạt.”
“Anh biết Phàm Phàm rất giỏi.” Lâm Triết tiếp tục nói: “Anh không có không cho em đánh nhau, càng không phải để em bị người khác bắt nạt mà không hoàn thủ, anh chỉ là muốn nói đôi khi em cũng nên thu lại một chút tính tình nóng nảy của mình, lần sau nếu xảy ra chuyện tương tự với bạn học, nhớ suy nghĩ kĩ rồi hãy làm, được không?”
Tiêu Phàm cuối đầu, chiếc đũa vẫn luôn quấy nước lẩu trong chén, cuối cùng đáp ứng: “Được, em nhớ kĩ.”
Hôm nay việc Tiêu Phàm đánh nhau Lâm Triết không có nói cho ba mẹ Tiêu, hai người nhìn một chút thời gian, từ tiệm lẩu về nhà, chẳng qua dọc theo đường đi nãy giờ, Tiêu Phàm quá an tĩnh.
Lâm Triết cho rằng cậu nhóc nhỏ vẫn rầu rĩ vì chuyện tình ngày hôm nay, trên đường về mua cho cậu một xuyến hồ lô đường mà cậu thích.
Tiêu Phàm há mồm cắn nửa cái sơn tra, khuôn mặt nhỏ liền nhíu lại.
“Chua, không muốn ăn.” Cậu đem hồ lô đường nhét lại trong tay của Lâm Triết: “Cho anh ăn đi.”
Lâm Triết nhịn không được cười: “Nhóc nhỏ không có lương tâm, không ăn được đều đưa cho anh.”
Bất quá dù nói như vậy, nhưng Lâm Triết vẫn một ngụm một ngụm ăn hết hồ lô đường.
Từ nhỏ Tiêu Phàm đều đem đồ không thích ăn đưa cho Lâm Triết, nhiều năm như vậy anh đã ăn qua không ít, căn bản không thiếu một xuyến hồ lô đường.
Một đường đi bộ về, hương vị của lẩu vương trên người đã tan đi không ít, nhưng Tiêu Phàm vẫn là không về nhà, cậu túm túm góc áo của Lâm Triết: “Không phải lần trước anh có mua xịt khử mùi sao, em về nhà cùng anh, anh xịt khử mùi cho em em lại trở về.”
Tiêu Phàm đến nhà Lâm Triết như về nhà mình, rất quen thuộc, cậu đi theo Lâm Triết trở về phòng, nhìn anh lấy xịt khử mùi từ ngăn tủ ra.
“Tới, mở ra cánh tay, đều xịt cho cả người của em.”
Tiêu Phàm đứng không nhúc nhích.
Lâm Triết nhìn ra được Tiêu Phàm không thích hợp, anh đi sát vào, vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Từ lúc ra khỏi tiệm lẩu đến bây giờ, cảm xúc của em đều không tốt, làm sao vậy?”
“Có phải vì anh đã nói những lời nói như vậy với em không, Phàm Phàm, anh không trách em, cũng không giận em, em đừng buồn.”
Tiêu Phàm nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia của Lâm Triết, trong lòng càng cảm thấy buồn bực.
Cậu nhấp nhấp môi, sau đó đột nhiên nhào vào lòng ngực của Lâm Triết.
Nói như thế nào thì Tiêu Phàm cũng đã cao 1m7, lực lại không nhỏ, Lâm Triệt bị cậu đâm cho lùi về sau vài bước, không khỏi sửng sốt.
Anh cuối đầu nhìn đầu nhỏ lông tóc mềm mại đang chôn trong lòng ngực mình, trong lòng cảm thấy khó hiểu, cậu nhóc này sao lại bắt đầu làm nũng rồi.
“Anh.” Tiêu Phàm vừa mở miệng liền khóc nấc lên.
Lâm Triết bị tiếng “anh” này kêu sửng sốt, vội vàng duỗi tay đem cậu ôm sát vào.
“Làm sao vậy, như thế nào lại khóc?”
Tiêu Phàm làm thế nào cũng khống chế không được nước mắt, khóc ướt cả áo của Lâm Triết.
“Về sau anh học đại học, đi rất xa, em liền không thấy được anh nên phải làm sao bây giờ?”
“Bởi vì chuyện này mà khóc nhè sao?” Lâm Triết nhéo nhéo cổ cậu, an ủi: “Chúng ta đều có điện thoại, có thể gọi điện, có thể nói chuyện qua mạng, hơn nữa bây giờ giao thông rất phát triển, vô luận đi đâu đều có thể trở về thật nhanh, nói tiếp, đại học cũng có rất nhiều kỳ nghỉ, anh đều có thể trở về mà.”
“Nhưng là không giống nhau, một chút đều không giống.” Tiêu Phàm ôm Lâm Triết càng thêm chặt: “Em sẽ nhớ anh, anh, em không muốn cùng anh tách ra.”
Nghe Tiêu Phàm nói, Lâm Triết không tiếng động thở dai, anh cười khổ một chút, lẩm bẩm nói: “Anh cũng không nỡ, anh luyến tiếc em.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Ngoan Một Chút, Đừng Nóng Nảy!
- Chương 4: Bánh ngọt nhỏ thứ tư!