Chương 1: Bánh ngọt nhỏ đầu tiên!

Ở hoa viên nhỏ kia, một năm bốn mùa đều có thể nhìn đến mỗi loại hoa khác nhau.

Mùa xuân là Nghênh Xuân, mùa hè là Phấn Hà, mùa thu là Hoa Quế, sang đông giá rét thì là Tịch Mai.

Đương nhiên, không chỉ có nhiêu đó, còn có những điều khác.

Ở hoa viên đó, có hai hộ gia đình, bọn họ là hàng xóm với nhau.

Từ nhà này sang nhà kia cũng không quá hai mươi bước chân.

Hôm nay nhà này nấu món gì, nhà khác chỉ cần ghé đầu bên cửa sổ ngửi một chút là sẽ biết đó là món đó.

Đương nhiên, đa số thời điểm cũng không cần phải ngửi thử.

“Chị ơi, hôm nay mẹ em làm cá hầm cải chua, chị có muốn qua ăn không?”

“Anh nói qua với em rồi, anh không phải chị gái.”

“Oh, em biết rồi, chị, vậy chị có qua không ạ?”

“…….Qua.”

Nhân vật của cuộc trò chuyện ngộ nghĩnh này là của hai cậu bé, con trai của hai hộ gia đình ở đây, một bên 5 tuổi rưỡi, một bên vừa tròn 10 tuổi.

Cậu bé nhỏ hơn tên Tiêu Phàm, lớn hơn gọi là Lâm Triết.

Tiêu Phàm từ nhỏ đã thích dính lấy Lâm Triết.

Từ nhỏ là từ bao lâu?

Chính là từ khi còn mặc tả lót ấy.

Tiêu Phàm là một cậu bé trai, lại lớn lên giống như bé gái, người già hai bên nhà đều nói cậu là đóa hoa xinh đẹp nhất cái hoa viên này.

Lâm Triết tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại vui vẻ mà dành nhiều thời gian dỗ dành cùng chiều chuộng Tiêu Phàm.

Mỗi lần nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trông như cái bánh sữa bò của Tiêu Phàm, Lâm Triết đều cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại.

Nhưng là bánh sữa bò nhỏ quá an tĩnh.

Đa số cái bé nhỏ vào khoảng chừng một tuổi đều sẽ bắt đầu học nói chuyện, chính là đến một tuổi rưỡi hơn, Tiêu Phàm vẫn không biết nói.

So sánh một chút với em bé nhà người ta, nhìn xem cái miệng nhỏ kia hể mở ra là bá bá bá không ngừng nghỉ.

Cha mẹ của Tiêu Phàm cảm thấy rất sầu muộn, phải làm sao mới tốt đây?

Dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra, chính là bác sĩ người ta nói cậu không có vấn đề gì cả.

Không có biện pháp, ba mẹ đành phải mang Tiêu Phàm về nhà, không chê phiền lụy mà ngày nào cũng dạy cậu tập nói.

Lớn hơn một chút, Tiêu Phàm vẫn như cũ, luôn giữ im lặng. Tuy nhiên, lúc này đây cậu nhỏ này đã có tiếng nghịch ngợm gây sự trong khu phố này rồi.

Đừng nhìn cậu an an tĩnh tĩnh ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt to tròn kia vừa chuyển một cái, người ta liền biết, trong đầu nhỏ của cậu không biết đang có ý nghĩ xấu gì đâu.

Bồn hoa trước nhà của ai không còn một bông, cửa sổ pha lê của nhà ai vừa bị bể, chim trong l*иg của nhà nào đột nhiên không thấy,…

Vậy liền đi tìm Tiêu Phàm, tìm một cái là chuẩn liền, không sai đi đâu được.

Lâm Triết chỉ cần về nhà thì sẽ thường xuyên thấy ba Tiêu đang ở đằng kia dạy lại cậu, Tiêu Phàm ngạnh cổ không nhận sai, nhưng một khi vừa nhìn thấy Lâm Triết thì lập tức nhăn mặt, blah blah mà rớt nước mắt.

Lâm Triết liền giang hai tay với cậu, đem cậu bé nhỏ mít ướt này ôm vào trong ngực.

“Phàm Phàm không khóc, anh trai cho em kẹo ăn.”

Tiêu Phàm là thật sự rất thích anh trai Triết Triết.

Cậu thích nhất nắm tay Lâm Triết đi dạo trong hoa viên, nhìn đến thứ gì tốt đều phải đưa cho anh trai.

Thấy được hoa Nghênh Xuân, chạy tới hái xuống để cắm lên trên đầu hay bên tai của Lâm Triết.

Thấy được hoa Quế, với không tới thì phải làm sao bây giờ, phải làm sao phải làm sao? Vậy lấy gậy nhỏ đánh tới, lại cắm lên đầu của Lâm Triết.

Thấy được hoa Mai, cậu liền dẫm lên ghế nhỏ, bẻ cả cành lẫn hoa xuống, cắm đến cổ áo của Lâm Triết.

Có một lần, Tiêu Phàm chỉ vì muốn hái hoa sen trong hồ nước, một người dựa vào lan can nhoái người ra để hái, dùng cánh tay nhỏ quơ quơ để hái đóa hoa lớn nhất mọc ở giữa hồ cho Lâm Triết.

Kết quả là Lâm Triết có hoa, còn cậu bị ba mình xách về nhà đánh một trận.

Tiêu Phàm tuy nhỏ nhắn, nhưng là tính tình ngoan cố, có bị đánh cũng không hề khóc, hơn nữa bản thân cậu cũng không nói, điều này càng khiến người khác không thể nề hà.

Sau khi Lâm Triết đã biết chuyện này sợ tới mức hãi hùng, cầm hoa sen liền chạy tới nhà Tiêu Phàm.

Lúc đó Tiêu Phàm liền đứng ở trong phòng khách, quần đã cởi một nửa, cái mông tuyết trắng còn in giữ một cái dấu bàn tay to.

Nguyên bản còn một bộ không sợ trời không sợ đất, sau khi cậu nhìn thấy Lâm Triết, mặt mày liền biến thành một bộ dáng đáng thương, nước mắt chảy liên hồi không thể dừng, khóc đến ướt hết cả quần áo của Lâm Triết.

Lâm Triết nhìn cậu bé nhỏ khóc mà thấy đau lòng cực kỳ, nhưng sự việc lần này thật sự quá mức nguy hiểm, anh chỉ có thể nghiêm mặt mà dạy bảo cậu.

“Phàm Phàm, lần sau không được như vậy nữa, quá nguy hiểm, có biết không?”

Tiêu Phàm lần này không ngoan cố nữa, thực ngoan ngoãn mà gật đầu: “Em biết rồi, chị.”

Đó là lần đầu tiên cậu mở miệng nói chuyện.

Cậu không gọi ba, cũng không kêu mẹ, mà là chị.

Tức khắc ba Tiêu vui mừng ra mặt, người của hai nhà đều vui vẻ.

Bất quá, vì cái gì là “chị” đâu?

Mẹ Lâm đứng bên cạnh suy nghĩ, đột nhiên liền cười.

Lâm Triết có tên ở nhà, kêu Triết Triết.

Tiêu Phàm mới biết nói, phát âm không rõ ràng cũng là bình thường.

Tuy rằng từ “chị” so với “Triết Triết” càng khó nói một chút, nhưng dù sao bánh sữa bò nhỏ cũng đã có thể mở miệng nói chuyện rồi.

Chẳng qua, chờ đến muốn học xong mẫu giáo, Tiêu Phàm vẫn luôn gọi Lâm Triết là chị.

Lâm Triết cứ luôn sửa cho cậu để gọi đúng.

“Anh là nam, em muốn gọi anh, không thể kêu chị.”

“Vậy anh làm con gái không phải là được rồi sao?”

Tiêu Phàm vừa nói chuyện vừa ngắt hoa ven đường, chỗ đó đều sắp không còn bông hoa nào.

“Nhưng anh vì cái gì phải làm con gái, em không làm con gái được sao?”

“Bởi vì anh là con gái, về sau em có thể cùng anh kết hôn, anh chính là vợ của em!”

Khi nói lời này, Tiêu Phàm còn ngưỡng mặt cắm eo, vẻ mặt đắc ý.

Chẳng qua, lúc này cậu lùn hơn Lâm Triết không ít.

Lâm Triết cũng không tức giận, liền cố ý chọc cậu:

“Em thấp hơn anh, em phải làm vợ của anh mới đúng.”

Tiêu Phàm đương nhiên không đồng ý: “Chính là, em là nam, không thể làm vợ của anh!”

“Anh đây cũng là nam.”

“Không phải.” Tiêu Phàm lắc đầu, thực nghiêm túc, nói: “ Em kêu anh là chị nên anh chính là con gái, anh có thể làm vợ của em!”

“Chính là……”

Lâm Triết nghĩ tiếp tục giảng lại đúng sai cho cậu, kết quả là thấy bánh sữa bò nhỏ đã đỏ hết đôi mắt.

Hốc mắt ửng đỏ đựng đầy nước mắt, chỉ cần lại chớp một chút là nước mắt liền chảy ra.

“Anh, anh không muốn làm vợ của em sao, anh có phải không muốn luôn ở bên cạnh Phàm Phàm đúng không……”

Điều Lâm Triết không thể chịu đựng nổi nhất là Tiêu Phàm khóc, chỉ có thể dỗ dành cậu.

“Nguyện ý, anh nguyện ý.”