Trong mắt bọn họ, điều kiện Phí Hải tốt như vậy, nữ sinh có mắt đều muốn nhào lên giường anh ta, làm sao anh ta có thể nhịn được, vẫn làm hòa thượng đây?
Phí Hải không phải hòa thượng, anh ta cho tới nay đều cảm thấy mình chỉ là không có hứng thú đối với chuyện này.
Các nữ sinh trung học thích anh ta ngược lại rất nhiều, chỉ là quá ngây ngô, thật sự không khơi gợi được hứng thú của anh ta, cũng chính là bởi vì như vậy, khi những người khác đề nghị đến quán bar chơi đùa anh ta không từ chối.
Không ngờ liền nhìn thấy anh em tốt nhiều năm của mình cầm một ly rượu tán tỉnh người bên cạnh.
Còn là tán tỉnh một người đàn ông.
Thẳng nam Phí Hải cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng nổi, cho nên mắt cũng không chớp dù chỉ một cái, vững vàng nhìn chằm chằm Minh Diệu.
*
Thiên tài ma tu vừa từ tu chân giới trở về tạm thời quên mất kỹ thuật thần kỳ như định vị trên điện thoại di động này.
Cậu đang tán tỉnh tiểu thịt tươi nhìn khá thuận mắt, lúc chuẩn bị đi WC, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Cố Minh Trạch không chút thay đổi xuất hiện phía sau cậu.
Minh Diệu nhướng mày, chậm rãi phun ra một vòng khói với anh, "Anh?”
Ánh mắt Cố Minh Trạch đảo qua đầu cậu, trên trán bị mái tóc vụn che khuất chỉ phủ một miếng gạc nhỏ, không nhìn kỹ căn bản không thấy rõ, ngược lại làm cho cậu có thêm vài phần mỹ cảm nhu nhược. Anh lơ đãng nhíu nhíu mày, nhìn về phía sàn nhảy quần ma loạn vũ, lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh em trai, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Đây chính là ngoan ngoãn nghe lời mà em nói sao? Không phải anh bảo em nghỉ ngơi tốt sao? Một học sinh lớp mười hai chạy đến quán bar để làm gì?”
Ba câu hỏi liên tiếp mà đến làm cho Minh Diệu trong nháy mắt bật cười, "Anh, em trưởng thành rồi, đến quán bar uống rượu cũng không phạm pháp chứ?”
"Bị thương còn uống rượu? Anh thấy em cả đời này không muốn rời khỏi bệnh viện.”
Anh trai vừa nói những lời uy hϊếp ra khỏi miệng, ý cười trong mắt Minh Diệu liền nhạt đi vài phần, nói đạo lý với đại gia gia như này là không thể, cậu dứt khoát bán thảm, "Anh, em cũng bị người vứt bỏ rồi, đi ra uống rượu phát tiết một chút cũng không được sao?”
Nhìn chiếc cằm nhọn và hàng mi dài rũ xuống của cậu, Cố Minh Trạch thật sự không nói nên lời.
"Uống rượu không tốt cho vết thương.” Anh cứng rắn nói.
Minh Diệu thu hồi ý nghĩ bán thảm, trong tay xách một chai rượu, một tay mở nắp chai, vươn đầu lưỡi theo miệng bình liếʍ một vòng, nửa híp mắt, ánh mắt ái muội, thuận tay đưa cho Cố Minh Trạch, "Anh, cùng em uống một ngụm.”
Người đàn ông trẻ tuổi bên người nhìn đến mặt đỏ tim đập, hạ thể dựng lên thành một cái lều trại, hận không thể nắm lấy mỹ nhân này đại chiến ba trăm hiệp tại chỗ.
Cố Minh Trạch chỉ nhìn cậu với gương mặt không chút thay đổi.
Minh Diệu mỉm cười, ngón tay trắng nõn bò lên cổ áo anh, động tác chậm rãi giống như là một trò đùa khi khí huyết dâng trào của cậu nhóc, một giây sau, cậu đột nhiên hung hăng nắm lấy cà vạt của người đàn ông, kéo người đến trước mặt mình, uống một ngụm rượu, trực tiếp chặn miệng người đàn ông!
Đồng tử Cố Minh Trạch trong nháy mắt phóng đại, xúc cảm ấm áp trên môi khiến anh đại loạn, ngay khi Minh Diệu muốn duỗi đầu lưỡi đi vào, người đàn ông bỗng nhiên đẩy cậu ra.
"Em đang làm gì?!” Cố Minh Trạch giận dữ nhìn cậu.
Minh Diệu nhún vai, "Hôn môi.”
"Anh là anh trai của em!”
"Chậc." Minh Diệu lười biếng dựa vào quầy bar, giống như người không xương, "Đùa giỡn mà thôi, đừng nghiêm túc như vậy.”
Rượu lạnh lẽo theo cổ họng lăn xuống, rơi vào trong dạ dày vừa ấmáp lại vừa nóng bỏng, Cố Minh Trạch rất ít khi uống rượu, hơn nữa còn dùng phương thức miệng đối miệng này đút xuống, hiện tại anh chỉ cảm thấy cả người đều khó chịu, hận không thể lập tức về nhà tắm rửa, rửa sạch mùi rượu trên người.